Thể Loại Tác Giả Tìm kiếm Đăng nhập Đăng kí

Vui lòng để tải file. Ấn để đăng nhập

Hạ Hữu Kiều Mộc Nhã Vọng Thiên Đường (Thiên Đường Nơi Em)

Truyện Thiên Đường Nơi Em cảu tác giả Tứ Nguyệt xoay quanh những câu chuyện đời thường rất tự nhiên. khung cảnh xung quanh ồn ào, náo nhiệt thế nhưng nhân vật chính Thư Nhã Vọng cũng chỉ lạnh lung ngồi quan sát, đến cuối cũng chỉ bật cười một chút.
Cảm xúc của cô luôn bị đè nén, cô luôn tự hỏi tại sao chồng cô lại bỏ cô theo người khác vầ bây giờ anh ta đang ở đâu?
Thư Nhã Vọng phải làm gia sư cho cậu bé ấy một cách không tình nguyện. Rồi một ngày Hạ Mộc cậu bé bị tự kỷ do bị ám ảnh bởi cái chết của mẹ, thiếu thốn tình thương từ cha mẹ.
Cô đã dùng chính tình cảm chân thật của mình để làm bạn với cậu, sưởi ấm cậu chứ không đơn thuần thương hại cậu. Trước tình cảnh đó cô chợt nhớ về người bạn thanh mai trúc mã tên Đường Tiểu Nhiên cũng hay bảo vệ cô.
Liệu mọi bi kịch của Thư Nhã Vọng một cô gái tốt như vậy bắt đầu từ đâu?

***

Trích dẫn hay trong truyện:

Anh hy vọng kiếp sau chúng ta sẽ gặp lại
Lúc đó, em nhất định đừng để lạc mất anh

Nơi nào có anh, nơi ấy mới là thiên đường

Chị muốn có một nơi giống như thiên đường.
Vậy ở thiên đường ấy có em không?

Có đôi khi bỏ qua một lần nghĩa là bỏ qua một đời
Lần sau gặp lại có lẽ là kiếp sau

"Cậu sinh như hoa trời hạ, yêu như lạnh giá ngày đông, cuối cùng không đợi được đến lúc xuân về" (*) Chỉ một câu ngắn gọn này thôi, nhưng nó dường như có thể miêu tả toàn bộ về con người và tình yêu của anh chàng Hạ Mộc với Nhã vọng trong Thiên đường nơi em.

Hạ Mộc là một cậu thiếu niên mang trong mình những tổn thương sâu sắc. Quá khứ đen tối như một con ác quỷ tàn ác từng ngày gặm nhấm tâm hồn cậu. Cậu thu mình trong thế giới riêng, cô độc và lạnh giá. Những tưởng, sẽ không có ai và bất cứ người nào nguyện ý phá đi lớp tường thành vững chắc đó để đưa cậu ra. Nhưng vào năm Hạ Mộc 10 tuổi, một thiên thần mang tên Nhã Vọng đã xuất hiện.

Lần đầu tiên gặp mặt là khi cậu vịn lan can bước xuống thềm còn cô lại đứng phía dưới ngẩng mặt lên nhìn. Mái tóc dài rũ nhẹ, giọng nói như tơ trời và nụ cười còn rực rỡ hơn cả ánh dương. Chính hình ảnh này đã khắc sâu vào tâm hồn thơ ngây của Hạ Mộc đến hết phần đời còn lại, cũng là khoảnh khắc đẹp đẽ rung động nhất cậu nhớ về…

Hạ Mộc vẫn như thế, khép mình trong thế giới tĩnh lặng ấy. Khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt trong trẻo lạnh nhạt, cậu y như một con búp bê sống mà người khác không dám lại gần. Nhưng từ khi Nhã Vọng xuất hiện, mọi thứ bị phá vỡ hoàn toàn. Chính cô đã kéo cậu bước vào thế giới rực rỡ màu sắc ngoài kia. Cũng chính cô đã gieo vào lòng cậu một hạt giống yêu thương thầm lặng…

Người ta thường nói bi ai lớn nhất trong đời người không phải là yêu một người mà người đó không yêu mình, mà chính là biết rõ người đó không yêu mình lại không thể dừng lại những yêu thương trong lòng. Và Hạ Mộc đã như thế, chôn sâu tình yêu ấy vào tim… Đau đớn vụn vỡ…nhìn tất cả những ấm áp hạnh phúc Nhã Vọng có với Đường Tiểu Thiên…

Tình yêu? Vốn dĩ là gì cậu chưa từng biết đến nhưng lại có thể cảm nhận được những đau thương đang chịu đựng. Có phải vì khoảnh khắc rung động khi trông thấy cô lần đầu tiên. Có phải vì mùi thơm trên mái tóc cô trong ngày đầy gió. Có phải vì tiếng nói ấm áp cô gọi tên cậu "Hạ Mộc, Hạ Mộc..". Có phải vì đôi tay ấy đã từng dịu dàng nắm tay cậu… Hay có phải vì yêu thương nên mới khổ sở đến thế hay không? Vậy thì, cậu tình nguyện làm người bên cạnh chở che cho cô, như câu hát đã từng nghe thấy "Muốn biến thành hạt mưa kia, nhẹ rơi xuống bên em, che đi những đau buồn…"

Nhưng, "Nếu có thứ gì hiền dịu nhất thế gian này thì đó là số phận… để ta được gặp nhau. Nếu có thứ gì ác độc nhất thế gian này thì đó là số phận… để ta chia lìa nhau"(*) Và biến cố xảy đến, cuốn tung tất cả những tốt đẹp đang có, hủy hoại, chôn vùi tất cả… Nhã Vọng, cô gái như thiên thần mà Hạ Mộc yêu hết lòng, muốn chở che bằng tất cả lại bị Khúc Uất Nhiên - tên ác quỷ kia cưỡng hiếp. Giây phút nước mắt cô rơi, tim cậu như bị người ta đâm thành trăm mảnh… Cậu muốn giết người, muốn nhuộm màu đỏ kia lên kẻ đã phá hủy đi Nhã Vọng…

Cậu đứng đối diện với Uất Nhiên, tay chĩa súng vào ngực anh ta, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng. Anh ta cười đắc thắng, ngạo nghễ với cậu, với tủi nhục đã gây ra cho Nhã Vọng chỉ bởi vì nghĩ rằng Hạ Mộc vẫn là một cậu bé không dám làm gì. Nhưng anh ta nhầm rồi, Hạ Mộc cho dù năm 10 tuổi, 15 tuổi hay 18 tuổi như bây giờ, chỉ cần có người thương tổn đến Nhã Vọng, cậu cũng nhất định hủy đi người đó. Phát súng kia vang lên, muốn kết thúc mạng sống Uất Nhiên, cũng muốn kết thúc đi tương lai tươi sáng của cậu thanh niên Hạ Mộc.

6 năm trong tù là cái giá cậu phải trả nhưng cậu lại chưa từng hối hận. Giây phút lướt ngang qua cô trong ngày lĩnh án, cậu không dám nhìn thẳng vào cô. Bởi cậu sợ, chỉ cần nhìn cô ấy, cậu sẽ quay đầu lại mà không thể đi mất. Giống như cậu đã từng nói: "Từ lâu tôi đã biết mình không thể có được cô ấy, nhưng tôi vẫn không muốn buông cô ấy ra, không muốn…"(*) Lời ấy sao mà bi thương đến thế kia chứ? Buông tay cô ấy là cậu mất đi tất cả… Hy vọng, niềm tin, tình yêu và cả sinh mệnh của bản thân mình…

Tháng năm trong nhà giam tăm tối như một cơn ác mộng kinh khủng khiến người ta không dám nghĩ đến. Còn cậu lại từng ngày từng ngày chịu đựng với nó. Chỉ có khi nhớ về Nhã Vọng, nhớ về tất cả những ấm áp từng có mới có thể khiến cậu vượt qua được những điều ấy. Cậu gọi thầm tên cô trong giấc mơ, muốn níu kéo lấy bóng dáng ấy. Mơ hồ giữa thực và ảo… Nhã Vọng, Nhã Vọng… Ly biệt lần này bao giờ mới chấm dứt…

6 năm sau, lần nữa cậu và Nhã Vọng có cơ hội bên nhau. Nhưng tận sâu trong lòng cậu sợ hãi. Bởi yêu thương này quá đẹp mà cậu không dám tin rằng mình đang nắm giữ. Nhã Vọng là của cậu, Nhã Vọng mà cậu yêu thương và chờ đợi bao năm qua cuối cùng cũng quay về bên cậu… Cậu như đi trên tấm băng mỏng, chỉ sợ một bước giẫm mạnh, tất cả sẽ tan ra như chưa từng tồn tại. Mỏng manh. Bất an…

Rồi cậu gặp lại Uất Nhiên và anh ta cũng muốn tìm cậu để trả thù cho những ân oán trước đây. Cuộc giằng co đẫm máu kéo dài, cậu giết chết anh ta, không do dự, không sợ hãi, không hối hận chút nào. Nhưng đó cũng là ngày mà cậu phải rời xa Nhã Vọng mãi mãi… Khi máu thấm trước ngực cậu, máu vương trên mái tóc cậu, máu lăn dài qua gò má khóe môi… Thế giới tanh nồng mùi máu… Cậu cứ thế ra đi, không thể gặp mặt cô lần cuối không thể nói cho cô biết cậu yêu cô yêu cô nhiều như thế nào… Yêu đến mức sinh mệnh trong phút giây chia lìa này chỉ tràn ngập bóng dáng của cô. Chỉ cầu mong Nhã Vọng của cậu đừng khóc… Đừng rơi nước mắt cho sự ly biệt này. Bởi nếu thật sự có kiếp sau, bất kể thế nào, cậu cũng sẽ tìm đến bên cô… Vì vậy, "Nhã Vọng, đừng khóc…"(*)
___________________________

(*): trích dẫn từ sách.

La_phi - fb/ReviewNgonTinh0105

Mời các bạn đón đọc Hạ Hữu Kiều Mộc Nhã Vọng Thiên Đường (Thiên Đường Nơi Em) của tác giả Tử Nguyệt.