Tần An và Diệp Trúc Lan là đôi bạn cùng lớp thời sơ trung, cả hai đều có tình cảm với đối phương, nhưng chưa bao giờ thổ lộ, để rồi nhiều năm sau dù thành đạt trên đường đời, ba chữ "mình thích bạn" chưa bao giờ nói biến hồi ức ấm áp thành ưu thương mang mác …
Tần An quay về ngày đầu tiên khai trường của sơ trung năm thứ ba, rốt cuộc y đã thổ lộ với Diệp Trúc Lan, ở cái niên đại " thể thao theo nhạc các trường trung tiểu học toàn quốc, dậm chân tại chỗ, bắt đầu …", ở cái niên đại " vì cách mạng bảo vệ thể lực", chuyện Tần An bức thiết nhất không phải là làm sao phấn đấu học tập rửa sạch sỉ nhục bị đuổi khỏi lớp, mà là làm sao an ủi Diệp Trúc Lan.
Diệp Trúc Lan, mối tình đầu của Tần An, cô bé mười ba tuổi ngây ngô non nớt đó, bị sự thổ lộ lớn gan bất ngờ của cậu bạn mà sợ hãi bỏ chạy.
Đó là niên đại thuần khiết, niên đại hai ngón tay chạm vào nhau cũng khiến mặt đỏ trái tim rung rinh suốt cả ngày, niên đại đã qua đi, những thứ chưa được trân trọng đã mất…
***
Mọi thứ như xoắn lại với nhau, sau đó tan vỡ, những hình ảnh xa xăm hiện ra không chân thực, ký ức nhập nhòe như bức ảnh cũ, ố vàng, mốc meo, sức mẻ, chẳng còn nhìn rõ hình người đen trắng mơ hồ trên đó.
Đó là một cái sân bóng rổ láng bằng xi măng, mảnh sứ trắng nhỏ khảm thành đường dài làm vạch, giá lưới bóng chuyền đen xì, đằng sau là cái khung treo rổ, trường học tài chính hữu hạn có thói quen dùng sân bóng rổ làm sân bóng chuyền.
Ở một bên sân bóng rổ là bức tường gạch phủ rêu, một cái cây vạn niên thanh trồng trong bồn đặt đằng xa, mặt đất còn chưa sửa sang mấp mô đọng những vũng nước, sau cơn mưa nước bùn như bát bột ngô đợi mốc.
Tần An đứng ở sân bóng rổ, từ từ ngẩng đầu nhìn cô gái ở trên tường gạch.
Đó là cô gái chừng mười ba tuổi, đẹp tựa nắng sớm, đôi mắt lanh lợi, cô gái đó chăm chú nhìn Tần An, hàng mi dài rung động, đôi mắt chớp chớp như con mèo nhỏ tò mò, gò má bầu bĩnh đáng yêu còn chưa mất hết nét trẻ con nhưng đuôi mắt cong vút đã chút phong tình tiểu mỹ nhân, cái mũi xinh xắn, cánh môi hồng hào, nụ cười có chút gì đó giống giận dỗi.
- Này bạn học lớp 69 …
Là Diệp Trúc Lan.
Cho dù mắt hoa lên làm cô gái không rõ ràng cho lắm, cho dù bao nhiêu năm trôi qua, thì chỉ cần một bóng lưng thoáng qua , Tần An cũng có thể nhận ngay ra Diệp Trúc Lan, thi thoảng lại trở về trong giấc mơ loang lổ của y, giọng nói đó giống như giọt nước nhỏ xuống hồ, khơi lên những gợn sóng làm lòng y rất lâu mới có thể bình lặng trở lại.
Giấc mơ này là lúc nào ấy nhỉ?
Bạn học lớp 69 …? Phải rồi, khi đó vừa qua kỷ nghỉ hè bước vào năm thứ ba sơ trung, mình bị giáo viên chủ nhiệm đuổi khỏi lớp 68, Diệp Trúc Lan giận mình.
Diệp Trúc Lan lúc ấy còn là cô bé mà thôi, xinh đẹp, nhưng chẳng mấy ý thức thân phận con gái của mình, cứ vậy ngồi tùy tiện trên tường gạch, nghịch ngợm cúi đầu nhìn y. Ai có thể ngờ, cô gái gầy gò ấy khi tốt nghiệp đại học vài năm, nhìn thấy ảnh, khiến Tần An sững sờ.
Khi đó cô đã là nữ cường nhân có văn phòng ở Thâm Quyến rồi, khi cô từ trong chiếc xe đua Maserati cực kỳ có tính xâm lược với nữ giới bước ra, chiếc quần âu đơn giản màu trắng, giày cao gót ba phân, kính đen to che nửa khuôn mặt, nhìn chẳng rõ, nhưng thần thái thong thả gần như lạnh lùng, trở thành trang bìa của nhiều tạp chí kinh tế.
- Đang ngây ra cái gì thế? Có nghe mình nói gì không?
Thấy Tần An chẳng có phản ứng gì, Diệp Trúc Lan hơi chán, ngồi xuống tường gạch, chẳng hề ngại cái quần mới tinh chạm vào bức tường vẫn còn ướt:
Cảnh tượng cực kỳ quen thuộc trong giấc mơ của Tần An, cuốn phim tiếp tục chiếu, Diệp Trúc Lan giang hai tay nghiêng ngả đi trên tường, còn y thì ở dưới đi trên sân bóng rổ, vừa vui vẻ trò chuyện cãi vã vừa đi về phòng học.
Đó là bức ảnh rất rõ ràng, rõ tới mức mỗi lần nhìn thấy tim muốn nhún nhảy rồi lại như bị xé toạch.
Ký ức gần hai mươi năm chưa bao giờ hiện ra trước mắt y rõ ràng như thế, Tần An cảm giác mình đang ở trong rạp chiều phim 3D, nữ chính là Diệp Trúc Lan, còn y là thiếu niên mặc trang phục học sinh màu xanh đơn giản.
- Thật không ngờ cậu lại bị chuyển lớp, xem ra Liêu Du không chịu nổi cậu nữa rồi.
Ánh mắt Diệp Trúc Lan chứa chút lo lắng, thiếu niên này là bằng hữu khác giới thân thiết nhất của cô, bây giờ trông y có vẻ bị đả kích lớn lắm, mặt đần như tên ngốc vậy, cô không lo sao được:
Tần An cười lên càng giống một thằng ngốc, y là thiếu niên trưởng thành sớm, thầm thích Trúc Diệp Lan suốt từ năm đầu sơ trung. Khi đó trong lớp chỗ ngồi của Tần An ngay phía dưới Trúc Diệp Lan, chuyện y thích làm nhất là lặng lẽ nhìn cô, đến khi Trúc Diệp Lan quay đầu lại, hai mắt chạm nhau, trái tim run rẩy lúng túng cùng một thứ hạnh phúc khó nói lên lời.
Cuộc sống như dòng lũ hối hả với bao áp lực, lo toan cuốn đi phăng phăng vẫn không khiến Tần An quên được đôi mắt đó, nhưng trong cuộc sống của y, đã không có bất kỳ chút liên quan nào tới Diệp Trúc Lan nữa, một thời gian dài chẳng còn nghe xung quanh nhắc tới cái tên từng một thời vô cùng thân thương, trong giấc mơ gặp lại, luôn là hình ảnh Diệp Trúc Lan là cô gái mười mấy tuổi, còn y là thiếu niên, cùng trò chuyện, cùng làm bài tập, cãi nhau, thậm chí đánh nhau nữa.
Giấc mơ như vậy luôn tập kích chẳng có dấu hiệu báo trước.
Người ta thường hay nói, ngày nghĩ sao, đêm mơ vậy, Tần An chẳng bao giờ cố ý đi nghĩ lại chuyện cũ, nhưng khắc sâu trong ký ức của y, vô tình đưa tay quét qua chùi đi bùi mờ, sẽ xuất hiện bức tranh xinh đẹp về Diệp Trúc Lan.
Giấc mơ ấy đại khái kéo dài từ thời Tần An học đại học, cho tới khi y cùng một cô gái khác yêu nhau, kết hôn, sinh con, mỗi khi giữa cuộc sống bận rộn mà yên bình hạnh phúc đó, Diệp Trúc Lan như đã biến mất trong cuộc đời của y, hai người đã sống ở một thế giới khác hẳn nhau, thi thoảng cô gái năm nào chỉ còn quay lại ở giấc mơ thế này, nhắc nhở Tần An, một góc trái tim y vĩnh viễn thuộc về cô.
- Cậu cũng thật là, suốt ngày chọc giận cô Liêu …
Diệp Trúc Lan hai tay chống cằm nhìn Tần An, sau này hai người hai lớp rồi, biết làm sao:
Cô giáo Liêu? À, Tần An nhớ rồi, đó là Liêu Du giáo viên chủ nhiệm lớp 68 của y, một thiếu phụ như quả mật đào chín mọng khi ấy vừa sinh con, đánh giá của cô với Tần An là :" Thằng bé này làm tôi sống một ngày như nghìn năm, tôi quản không nôi."
Ha ha ha, khi đó Liêu Du đúng là không chịu nổi mình, đẩy mình sang lớp 69, cha là giáo viên tiếng Anh lớp 69, cha kiêu ngạo lắm, chưa bao giờ coi con mình là thứ học sinh cá biệt hết thuốc chữa, người khác không dạy nổi thì tự mình dạy.
Tần An nghịch ngợm thật, nhưng kỳ thực là mỗi ngày bày trò ngốc nghếch để thu hút Diệp Trúc Lan thôi, trọng tâm cuộc sống thiếu niên chớm biết yêu chính là cô gái ngồi bàn trên, mỗi chuyện y làm là vì được nghe thấy tiếng cười khanh khách làm mình hạnh phúc.
Tất nhiên hậu quả là thành tích tụt dốc thảm hại, từ nằm trong hạng mười toàn khối, cao hơn của Diệp Trúc Lan, rơi xuống thẳng vị trí hạng mười từ dưới tính lên.
- Cậu không sao chứ? Tuy chuyển lớp … nhưng hai lớp vẫn sát bên nhau mà …
Diệp Trúc Lan mãi chẳng thấy Tần An trả lời mình, cho rằng y buồn vì không còn được chung lớp với mình nữa, trong ngực bất giác nhộn nhạo thứ tình cảm không rõ, vọt miệng nói ra, sau đó má đỏ bừng:
Con gái luôn trưởng thành sớm hơn con trai, suy nghĩ nhiều hơn, tưởng tượng cũng nhiều hơn, nhưng học sinh khi đó tối kỵ yêu sớm, dù trong lòng có chút tình cảm khác lạ, không dám nói, không dám nghĩ.
- Diệp Trúc Lan …
Tần An nhìn gương mặt bị ánh nắng làm mơ hồ, gọi ra cái tên chôn sâu, rất rất lâu chưa từng nhắc tới:
- Sao thế?
Diệp Trúc Lan đợi mãi không thấy Tần An nói gì tiếp, lo lắng tung người nhảy luôn từ trên tường xuống:
Ánh mắt Tần An chuyển sang ôn nhu say đắm, thốt ra ba chữ ấp ủ bao lâu trong lòng:
- Mình thích bạn!
Diệp Trúc Lan chết đứng tại chỗ, như vừa bị sét đánh, cô không dám tin vào điều mình vừa nghe thấy, sao, sao có thể, rõ ràng là nghe nhầm.
Mặc dù cô cùng Tần An nghịch ngợm đánh nhau, nhưng là thiếu nữ, cô lờ mờ hiểu được thi thoảng cảm xúc khác lạ của mình với Tần An là gì, mỗi lần như thế đều cố tình gạt bỏ nó, phủ nhận nó, lấy học tập đặt lên hàng đầu, đó là lời dạy của cha mẹ, của giáo viên.
Xoạch!
Diệp Trúc Lan giật mình nhìn quả bóng rổ bay vào rổ, đập xuống nền xi măng, nảy mấy cái, Tần An lại nhặt lấy, nhún người một cái nhẹ nhàng ném ra, lại trúng rổ, cậu ấy vốn rất giỏi thể thao.
Liên tiếp ba quả bóng vào rổ.
- Mình rất thích bạn.
Tần An quay đầu lại, nhìn Diệp Trúc Lan toét miệng cười, nói thật lớn.
Mời các bạn đón đọc Tâm Động của tác giả Sơ Luyến.