Thể Loại Tác Giả Tìm kiếm Đăng nhập Đăng kí

Vui lòng để tải file. Ấn để đăng nhập

Tựa Lưng Vào Nỗi Nhớ

Tháng Mười hai. Sài Gòn vào mùa lễ hội nhộn nhịp, ồn ã nhất trong năm. Nhưng ở góc nhỏ nào đó, vẫn có những không gian tiệm nước đủ yên để mình cứ thế ngồi lặng lẽ hàng giờ, thả trôi suy nghĩ về phía những ngày xưa cũ.

Tháng Mười hai. Tôi gặp mình ngồi đó, lơ đãng nhìn những bước chân hối hả nối nhau ngoài phố. Mắt như chăm chú nhưng tâm trí tôi dường như không dõi theo họ. Một cách lờ mờ, một vài nhân ảnh, một giọng nói nghe như hờn dỗi, một nụ cười, một cảm xúc đậm sâu hay một thoáng tư lự của năm cũ lần lượt được gợi lại, hiện lên và quẩn quanh trong tâm trí. Sau một năm, ta còn lại gì đâu ngoài những ký ức sống động lẫn đằm sâu? Sau tất cả, ta biết mình có gì ngoài nỗi nhớ về những-điều-đã-từng?

Tôi gặp Phúc và được may mắn đọc trước bản thảo Tựa lưng vào nỗi nhớ trong những ngày như vậy. Phúc không hẳn viết về nỗi nhớ, cũng không giới thiệu về những địa danh mới mẻ trên những chặng đường rong ruổi ở Heidelberg, Hamburg, Cologne, Paris… Mà bắt đầu từ nỗi nhớ trong những ngày lang thang đó, Phúc tự sự về lòng mình, về những khoảng chênh vênh, những rung cảm, trăn trở của tuổi trẻ, rồi sau đó lại tiếp tục miên man trong những nỗi nhớ bỏ lửng.

Đi, để nhớ, rồi về, lại đi. Nỗi nhớ, vừa là cái cớ để bắt đầu, vừa là điều đọng lại sau khi gấp lại cuốn sách này. Rồi những nỗi nhớ đó sẽ tiếp tục mở ra trong bạn những cảm xúc thi vị hơn nữa.

Lần theo từng câu chữ và những chuyến đi của Phúc, tôi như thấy mình đơn độc đi - về giữa những khoảng ký ức thênh thang của chính tôi. Tôi sẽ đọc lại cuốn sách này nhiều lần nữa trong đời. Để biết rằng, dẫu có những ngày tưởng chạm đáy cô đơn, thì nỗi nhớ vẫn luôn ở đó để mình có thể đến bên và tựa vào. - Nguyễn Minh Đức

***

Mắt biếc giữ cho mây muôn trùng

Vào một ngày thật êm, người yêu bỗng quay lưng đi bằng một câu nói, một tin nhắn không dấu vội vàng: Mình chỉ là bạn thôi anh nhé. Tình yêu ta chưa đủ lớn để ở gần bên nhau.

Chia tay. Người ta trượt dài trên ý nghĩ chẳng thiết tha chi những sự hanh hao. Sài Gòn. Tháng Ba. Có một người ngồi yên bên góc bàn của một quán café rất nhỏ, nghe giọng trầm Tuấn Ngọc trong lúc ngơ ngác nhìn mây trôi lững thững trên mái nhà của chiếc tổ chim câu. Ừ thì, tôi tập thả những yêu đương về trời vào một ngày như thế.

Sài Gòn đi vào cơn áp thấp, mùi oải hương trong ngôi nhà gỗ không đủ sưởi ấm một góc không gian của những ngõ tường ô vuông đi một vòng rồi cũng trở về nơi xuất phát. Bạn biết đấy, khi mình buồn và một ai đó hát, điều đó cũng có thể khiến trái tim bị tổn thương. Cửa quán hé mở. Một người bước vào, ai đó bước ra. Trong khoảnh khắc mông lung, tôi chợt thấy em đang ngồi phía bên kia cửa sổ.

Là ngẫu nhiên.

Thành phố này kỳ lạ lắm, giấu người rất kỹ mà cũng rất sơ sài. Có những năm tháng loay hoay mãi không nhìn được người đã gửi thư tình, nhưng một lúc nào đó, khi bước lại trên những dấu chân của ký ức, thế là ta vô tình tìm ra nhau.

Ngẫu nhiên – Khi hai con người ở hai miền đất khác nhau lại cùng học tại một trường, cùng làm một công việc, và cùng kể cho nhau nghe những ấn tượng đầu tiên về một Sài Gòn rất khác trong tâm tư, suy nghĩ. Tôi yêu Sài Gòn trong từng nhịp ồn ã của phố thị, em lại lắc đầu, chỉ có thể cảm nhận thành phố yên ả về đêm trên ban công nhà trọ trong nỗi nhớ nhà và nhớ bầu trời đầy sao. Tôi chưa bao giờ xa nhà nhiều và lâu, nên có lẽ cho đến giờ vẫn không thể hiểu một thành phố như thế trong em. Và chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để tôi mất đi một nửa Sài Gòn, một nửa của chính mình nay đã chìm vào đâu đó giữa quên và nhớ.

Ngẫu nhiên – Khi trong hàng triệu người của Sài thành và hàng tỉ người trong nhân loại, tôi chỉ nhớ hoài một ánh mắt thật hiền, một chút đanh đá rồi lại chông chênh, một chút ngây ngô khó hiểu bước qua câu chuyện bình thường trong những lần hẹn hò rất muộn. Hôm chia tay ấy, tôi về nhà, nằm suy nghĩ mãi những điều em nói, mang cả vào trong mơ, lại bắt gặp em ở đó. Cuộc tình ngắn ngủi nhưng quá nhiều phức tạp, ưu tư, mệt mỏi cho con tim của tôi và em, những con tim trước nay đều chỉ có những vách ngăn rất mỏng…

Ngẫu nhiên – Khi những vụng về trẻ dại chỉ trong một phút cùng thổi bùng lên ngọn lửa xa xôi. Ngẫu nhiên đôi lúc tôi cảm thấy căm ghét chính bản thân mình, cảm thấy cô đơn khi giọt nước đã tràn ly nhưng không thể nào níu giữ. Sài Gòn đã quá nhiều góc khuất. Tôi miệt mài giấu bớt bản thân mình trong căn phòng nhỏ, em ẩn nấp trong toa tàu rời xa thành phố. Người trở về với những thói quen riêng.

Rồi tôi và em sẽ tập yêu một ai khác, khẩn cầu rằng vẫn chưa làm điều gì tổn thương họ và chính bản thân chúng ta, trong khi thực tế, những vết nứt đã bắt đầu len lỏi vào tâm hồn. Cứ thế, chúng ta lại vấp ngã, lại làm dày thêm cho bộ sưu tập những câu chuyện tình không hạnh phúc vốn dĩ đã quá ngổn ngang trên thế giới.

Ngẫu nhiên – Khi ta phải đối mặt nhau vào một thời khắc không-hẳn-là-thoải-mái thế này. Em trở lại Sài Gòn. Tôi thì quyết tâm rời khỏi. Hai ta vẫn một mình, vẫn cùng một căn phòng nhưng đã ngồi ở những góc riêng. Em cố tìm cho mình một quyển sách mới. Tôi uống cạn ly café, uống cạn cả những xúc cảm lạ lẫm lẫn thân quen khi nhìn em. Tình yêu thì vẫn không tên, không một câu nói hay nụ cười. Sau tất cả, chúng ta chỉ giữ cho mình những khoảng cách riêng, để không thể nào đến gần nhau hơn được nữa…

Ừ thì, em thấy đấy, yêu thương đôi lúc cũng chia ra làm hai ngả. Cuộc sống không bao giờ là logic, và trong thế giới ấy, điều không logic nhất lại chính là tình yêu. Từ đó, ngẫu nhiên vẫn vô tư tồn tại khi người ta yêu nhau, dẫu cho nhân loại đã hay chưa nhận ra. Người ta sẽ lại đi mãi, đi hết những con đường của Sài Gòn, gặp những gương mặt lạ lẫm lẫn thân quen. Để rồi một ai trong số đó sẽ bất chợt bước thẳng vào tim, như cái cách chúng ta ngẫu nhiên gặp nhau, xa nhau rồi lại tình cờ tìm thấy nhau.

Vì yêu, đôi khi vẫn là mơ hồ vậy.

*

Ngẫu nhiên giữa Sài Gòn, tôi lại yêu em.

Yêu em, tôi yêu lấy riêng mình một chút của chênh vênh, một chút khắc khoải của những câu chuyện tình dang dở.

Yêu em, tôi dang rộng tay chờ đón những bối rối bất chợt ùa qua mi mắt, qua ngày nắng xanh đương thì thầm vào phố phường sôi động một bản tình ca rất êm.

Tháng Ba, tôi đến châu Âu, tạm biệt Sài Gòn, tạm biệt đôi bàn tay của những đứa con thành phố hãy còn miết dài trên phím đàn nhớ nhung. Giữa quá khứ và tương lai, có ngẫu nhiên nào nối liền những con đường chúng ta đã đi qua với những gì tôi sẽ đi tới? Có ngẫu nhiên nào để tôi lại một lần được gặp em, tay trong tay, môi thật mềm và đáy mắt thật trong, để ta lại nói cho nhau nghe những câu chuyện không kết thúc lẫn bắt đầu, giữ trái tim mình rộng mở đón chờ những yêu đương xưa?

Để giả vờ như chưa một lần gặp gỡ…

Mởi các bạn đón đọc Tựa Lưng Vào Nỗi Nhớ của tác giả Dương Hồng Phúc.