Có lẽ khi nghe tiêu đề truyện "Bi thương ngược dòng thành sông" này, ắt hẳn các bạn cũng đã có một phần hình dung được gam màu chủ đạo của câu chuyện, đó là sắc thái mang phần ảm đạm, u ám nặng nề mà chẳng kém phần day dứt và sâu lắng.
Nhân vật chính của câu chuyện là cô nàng Dịch Dao mười bảy tuổi. Nếu so sánh Dịch Dao với các bạn đồng trang lứa khác, cô lại mang những bi thương mà ở độ tuổi thanh xuân rực rỡ không nên có. Dịch Dao cũng đã từng có một gia đình êm ấm, hạnh phúc ngập tràn. Nhưng cho đến ngày bố cô rời bỏ mẹ con cô, cuộc sống của cô gái nhỏ Dịch Dao đã không còn như trước nữa.
Hằng ngày Dịch Dao phải lo tất bật công việc nhà, chịu đựng những lời lẽ cay nghiệt hoặc thậm chí là đòn roi vô cớ từ người mẹ có vấn đề về thần kinh của mình. Dịch Dao khi mười ba tuổi đã từng tâm sự với cậu bạn trúc mã Tề Minh của mình rằng: "Bà ta là gái điếm, là một người phụ nữ thối nát. Tớ hận bà ta. Nhưng có lúc tớ vẫn rất yêu bà ta."
Tề Minh là bạn cùng lớp với Dịch Dao, cậu và cô từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, nhà của cả hai cũng chỉ cách nhau vài ba bước chân. Cậu là một chàng trai dịu dàng, ôn hòa và ấm áp, là giấc mộng của bao nhiêu thiếu nữ trong trường. Tề Minh mỗi ngày đều chờ Dịch Dao cùng đi học, đưa cho cô bịch sữa của mình vào buổi sáng, những thói quen nhỏ nhặt ấy đã hình thành từ lâu trong quá khứ, dần dần ăn sâu vào tiềm thức của cậu, hóa thành một loại tình cảm mơ hồ không tên…
Dịch Dao vốn thiếu thốn tình cảm gia đình, nên cô đã tìm bạn trai, mong được lấp đầy phần trái tim cô độc. Cô chọn một người khác trường làm bạn trai, chỉ đơn giản vì người đó "sẵn sàng đánh nhau vì cô. Rất đẹp trai. Sau khi tan học biết chờ ở cổng trường để đưa cô về nhà". Nhưng đáng tiếc người bạn trai này của cô lại là một gã tồi tệ.
Khi Dịch Dao nghi ngờ mình có thai với người bạn trai kia, là Tề Minh đi mua giúp que thử. Khi cô biết chắc chắn mình có thai, là Tề Minh ở bên cạnh an ủi động viên cô, là Tề Minh đi cùng cô đến nhà người bạn trai kia để nói chuyện về cái thai trong bụng Dịch Dao. Nhưng buồn cười thay, người bạn trai kia lại đang sống cùng nhà với một người phụ nữ khác như vợ chồng, hắn ta đê tiện rũ bỏ hết trách nhiệm, Tề Minh không kìm được tức giận mà ra tay đánh hắn ta.
Dịch Dao quyết định phá thai, quyết định bỏ đi đứa bé trong bụng trước khi nó thành hình. Tần Minh luôn tôn trọng quyết định của cô và giúp đỡ hết mình, cậu thậm chí còn cả gan lấy trộm tiền của bố mình để đưa cho Dịch Dao làm viện phí.
Tình cảm của Tề Minh dành cho Dịch Dao có thương thầm, có trộm nhớ, có giúp đỡ, có chở che. Nhưng dường như do thứ tình cảm này quá mơ hồ, mơ hồ đến nỗi chính Tề Minh cũng chẳng hề nhận ra. Cậu đã từng lén đưa cho Dịch Dao miếng màn thầu khi cô bị mẹ mình đuổi ra khỏi nhà, cậu đã từng bức bối khi Dịch Dao cùng bạn trai cô đi cùng nhau, cậu đau lòng xót xa cho cô khi gặp phải tình cảnh chật vật như hiện giờ. Thế nhưng, điều Tề Minh có thể làm cho cô chỉ là ở bên cạnh an ủi và giúp đỡ, với tư cách là một người bạn thân thiết.
Dịch Dao dần dần như bị cuốn vào một vòng xoáy sâu thẳm. Việc cô có thai bị người bạn lớp phó vẫn luôn ghét cô biết được, từ đó Dịch Dao lại trở thành nạn nhân của vô số những trò bắt nạt quái ác.
Trong vòng xoáy thăm thẳm đó còn có sự xuất hiện của hai chị em sinh đôi Cố Sâm Tương và Cố Sâm Tây.
Dịch Dao cũng chẳng biết từ bao giờ, mà người về nhà chung với Tề Minh chẳng còn là mình nữa mà thay vào đó là Cố Sâm Tương xinh đẹp thuần khiết. Cũng chính vào khoảng thời gian này, Dịch Dao cảm nhận được rằng khoảng cách giữa cô và Tề Minh đang dần kéo dài. Đến khi cô phát hiện ra, dường như khoảng cách giữa hai người đã không còn cách nào thu hẹp lại nữa.
…
"Rất nhiều lúc cô cảm thấy Tề Minh cũng giống như tà dương, là ấm áp, cũng là bi thương, hơn nữa đang chậm rãi hạ xuống dưới đường chân trời, từ từ rời khỏi thế giới của mình, mang cả ánh sáng ấm áp và thời gian tươi đẹp cùng rời đi.
Là ấm áp bi thương, cũng là bi thương ấm áp."
…
Mà bên cạnh Dịch Dao giờ đây đã xuất hiện một Cố Sâm Tây rực rỡ như ánh nắng ban mai. Sâm Tây đã ở bên cạnh Dịch Dao vào những lúc cô yếu đuối nhất, anh cố chấp kéo cô đi xem phim khi Dịch Dao bắt gặp Tề Minh đang ở cùng Sâm Tương, anh đưa cô về nhà khi cô vừa phá thai, anh luôn bỏ hết tất cả để chạy đi tìm cô khi Dịch Dao suy sụp. Vào giây phút cô yếu lòng nhất, lại có một Cố Sâm Tây luôn che chở bảo hộ. Là Sâm Tây, không phải Tề Minh.
Nhưng lúc này, liệu trái tim của Dịch Dao còn có chỗ dành cho anh hay không?
Bi thương, bi thương cứ thế kéo dài.
Chuyện Dịch Dao phá thai, tất cả mọi người đều biết được, nhà trường có ý đuổi học Dịch Dao nhưng người mẹ mà cô căm ghét lại quỳ xuống cầu xin cho cô tiếp tục học. Nhưng chẳng thể ngờ, mẹ Dịch Dao lại bị ngã chết ngay sau đó. Tề Minh cùng gia đình chuyển nhà đến một nơi khác tốt hơn.
Bi thương, bi thương cứ thế chẳng dứt.
Khi lên lớp, Dịch Dao cũng chẳng còn học cùng lớp với Tề Minh nữa. Bên cạnh Tề Minh đã có Cố Sâm Tương giỏi giang lương thiện, mà bên cạnh Dịch Dao đã có Cố Sâm Tây luôn nắm chặt lấy bàn tay cô.
Thế nhưng, bi thương cứ chồng chất lên nhau, biến thành con sông ngăn cách Dịch Dao với tất cả.
Khi Dịch Dao tưởng rằng hạnh phúc rồi cuối cùng cũng có thể đến với bản thân. Thì bi thương lại lần nữa cuốn lấy cô, như con sông cuồn cuộn nhấn chìm cô vào vòng xoáy sâu thẳm và đen tối.
Cố Sâm Tương đột nhiên tự tử. Mà nguyên nhân lại có liên quan khá trực tiếp đến Dịch Dao.
Dù thật sự Dịch Dao chưa từng có ý định làm hại Cố Sâm Tương, nhưng ai sẽ là người tin cô? Một Cố Sâm Tây vẫn luôn yêu thương Dịch Dao nhưng vì cái chết tang thương của chị gái mình mà có thể buông ra những lời tàn nhẫn với người con gái anh từng hết sức trân quý:
"Cậu ra đầu thú đi."
"Dịch Dao, cậu biết không, những chuyện chị gái tớ trải qua vốn đều thuộc về cậu, bao gồm người chết đi cũng nên là cậu."
"Cậu thậm chí đã từng phá thai rồi, chẳng lẽ còn không ti tiện sao?"
"Đúng, tớ chỉ mong cậu chết đi thay cho chị gái tớ."
…
Dịch Dao suy sụp, đau đớn. Cô tìm đến Tề Minh để giải thích, hy vọng cậu sẽ có thể tin tưởng cô. Nhưng Dịch Dao lại nhận được sự lạnh lẽo vô tình từ chàng trai ấm áp ngày nào. Tề Minh không cho Dịch Dao cơ hội giải thích, Dịch Dao vẫn nhất quyết đến gặp cậu, nhưng lại bằng một cách thức cực đoan nhất…
"Dù thế nào cậu cũng không chịu gặp tớ đúng không?"
Tề Minh không nói gì, nghe tiếng thở nặng nề bên kia điện thoại.
"Được, vậy tớ để cậu nhìn thấy tớ ngay bây giờ."
"Cậu nói cái gì?" Không hiểu ý Dịch Dao, Tề Minh hỏi lại, nhưng bên kia đã gác máy.
Tề Minh đeo cặp đi ra khỏi giảng đường, mới đi được vài bước đã nghe thấy phía trên đầu có tiếng gió vù vù.
Tề Minh ngẩng đầu lên, một bóng người đột nhiên rơi thẳng xuống đất trước mặt cậu.
…
Thật sự tớ đã rất ám ảnh khi gấp lại câu chuyện này.
Dịch Dao và Tề Minh đã từng thần thích nhau nhưng chẳng ai mở lời dẫn đến việc bỏ lỡ nhau cả đời. Dịch Dao và Cố Sâm Tây đang rất tốt đẹp nay lại vì hiểu lầm mà chia cắt vĩnh viễn. Nhưng tất cả mọi chuyện không phải do lỗi của riêng một ai cả.
Ban đầu tớ đã nghĩ Tề Minh là nam chính, sau đó tớ lại thích Cố Sâm Tây hơn vì theo tớ khi so sánh với Sâm Tây thì Tề Minh có vẻ hơi nhu nhược. Thế nhưng đọc tới trang cuối cùng của quyển sách thì tớ không còn có thể thích ai được nữa.
Qua nhân vật Dịch Dao tớ có thể nhìn thấy rất nhiều hiện trạng trong xã hội như bạo lực học đường, bạo lực trong gia đình, các vấn đề phá thai và cả mối quan hệ "friendzone" đáng đồng cảm nữa :<
Ngoài nội dung sâu sắc thì văn phong của tác giả Quách Kính Minh cũng là một trong những ấn tượng mạnh nhất đối với tớ. Văn phong của tác giả đối với tớ thì hơi lạ một chút, nhưng thật sự rất độc đáo và hấp dẫn, cũng giống như một độc giả tên Lạc Lạc đã nhận xét: "Tác giả luôn có thể sử dụng bút pháp thay đổi không ngừng để lật đổ hình tượng vốn đã định hình của mình. Ma mị huyền ảo, tả thực châm biếm, nhẹ nhàng chắc chắn, hoặc là ngột ngạt tinh tế như bây giờ."
Dù "Bi thương ngược dòng thành sông" không phải là một câu chuyện tươi sáng mang đầy sức sống như bao câu chuyện thanh xuân vườn trường khác, nhưng tớ tin đây sẽ là một làn gió mới lại thay đổi khẩu vị các bạn trong những ngày cuối hè thế này.
Hãy đọc, và cảm nhận cùng tớ nhé!
________
" ": trích từ truyện
Review by #Anh Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105
***
Sương mù giăng kín con ngõ, được từng nhóm từng nhóm ánh nắng vàng chiếu xuống.
Vẫn chưa sáng tỏ, trên bầu trời màu lam lạnh, vẫn có thể trông thấy vài ngôi sao còn sót lại.Nhiệt độ giảm xuống nhanh chóng vào mấy ngày này.Hơi thở thành khói.Ký ức dừng lại ở thế giới ánh nắng đẹp đẽ xa xôi đó…
"Tề Minh, mang sữa tươi theo."
Vừa chuẩn bị kéo cửa ra, mẹ anh từ trong phòng khách chạy theo ở phía sau, trên tay cầm một túi sữa tươi vừa mới chưng nóng trong nồi cơm điện, hơi nóng bốc lên nóng hổi, "Này nhé, con phải uống nhiều sữa tươi, đặc biệt là con đã học lớp mười, không uống sao được." Nói xong bà kéo ba lô phía sau của Tề Minh ra nhét vào. Bởi vì dáng bà thấp hơn con trai một khoảng lớn nên cơ thể hơi khập khiễng. Nhét sữa xong, mẹ Tề Minh nắm lấy tay anh bắt đầu nhắc lại, "Này nhé, mùa đông như thế này sao lại mặc ít vậy, làm sao con trai có thể đẹp trai được nữa?"
"Được rồi, được rồi." Tề Minh thấp giọng đáp, sau đó kéo cửa ra, "Mẹ, con đi trước, bị muộn rồi."
Kéo cửa ra, sương mù dày đặc tuôn vào trong nhà. Trên đầu là ánh sáng hiếm hoi bay bổng trong tiết trời đông.
Tề Minh đóng cửa lại, kể cả sự càm ràm của mẹ mình cũng nhốt vào bên trong. Chỉ kịp nghe thấy nửa câu: "Tan học nhớ về ngay…" Mùa đông khiến tính cách nóng nảy cũng giảm bớt.
Tề Minh chỉnh lại quai cặp, anh thở ra khói trắng, nhún nhún vai, đi tới cổng nhà.Mới vừa đi được hai bước, nhìn thấy Dịch Dao đang lảo đảo xông ra khỏi nhà, suýt nữa đụng vào mình. Tề Minh vừa định mở miệng hỏi chuyện thì nghe thấy giọng phụ nữ ở trong nhà kia truyền tới:
"Đi đi, nhanh đi đầu thai đi, tại sao mày không chết đi! Đền tiền cho tao!"
Dịch Dao ngẩng đầu lên, đúng lúc gặp phải Tề Minh nên lúng túng. Gương mặt gầy gò của Dịch Dao trong nắng sớm không nhìn thấy rõ chứa tâm tư gì.Trong trí nhớ của Tề Minh, khi anh nhìn thẳng vào đôi mắt đó, có cảm giác giống như thế giới đang ngừng lại, mọi thứ được bao phủ bởi tấm kính trong suốt.
"Lại cãi nhau với mẹ sao?"
"Ừ."
"Chuyện gì xảy ra?"
"Đừng nhắc nữa." Dịch Dao lau vết máu còn đọng trên cánh tay, đó là vết thương hôm qua mẹ cô đã bấm cô, "Cậu cũng biết mẹ mình bị bệnh thần kinh mà, mình cũng mặc kệ bà ấy."
"… Ừ. Cậu không sao chứ?"
"Ừ. Không sao."
Sáng sớm mùa đông, cả con đường đều vô cùng yên tĩnh. Giống như bị sương mù dày đặc bao phủ, không có một chút tiếng động nào.
Mời các bạn đón đọc Bi Thương Ngược Dòng Thành Sông của tác giả Quách Kính Minh.