Sau 1 thời gian chia tay với cuộc sống sâu gạo, ta đã trở lại và tất nhiên trình độ ăn hại cũng tăng lên :V
14/02. Valentine không gấu. Khi phố xá ngập tràn tình nhân, ta chìm đắm trong "33 ngày thất tình".
Ầy, đừng hiểu nhầm, không phải ta đang thất tình đâu nhé (làm chi có tình đâu mà thất) chỉ là với một kẻ FA siêu lười như ta thì lượn phố ngắm tình nhân có vẻ không thích thú bằng ở nhà đọc truyện. Ta nghĩ, chắc hẳn cũng có ai đó giống như ta, cho nên 1 mình tự kỷ chi bằng chia sẻ với mọi người 1 bộ truyện ta mới đọc, coi như 1 gợi ý cho nho nhỏ cho các FA lười như ta nhé.
Thất tình là gì? Bằng kinh nghiệm của 1 kẻ chưa từng kinh qua tình yêu giống ta mà nói, chỉ có hai chữ thôi: "Không biết". Nhưng theo các nhà khoa học, khi trong cơ thể có sự tăng lên đột ngột của một số loại hoocmon với cái tên dài dằng dặc, đọc na ná adrenalin gì đó sẽ gây ra tim đập, chân run và vô số biểu hiện yêu đương. Qua thời gian, khi mà cái thứ hoocmon đó không còn tồn tại chúng ta sẽ hết yêu.
Vấn đề là, chỉ có một bên hết yêu, hết chất kích thích, bên ngược lại vẫn còn dư thừa thứ chất ấy, tình huống này nôm na gọi là thất tình.
Con người ấy, ai chẳng đã từng thất tình, đang thất tình hoặc đang tiến trên con đường thất tình. Thất tình chẳng qua chỉ là một câu chuyện cũ rích của những kẻ đã, đang và chuẩn bị yêu. Và "33 ngày thất tình" là một cuốn nhật ký về “chuyện thất tình cũ rích” ấy của cô nàng tên là Tiểu Tiên!
Mối tình của Tiểu Tiên tan vỡ một cách chóng vánh, hoàn toàn không có màn dạo đầu, chỉ có mùi nước hoa nhàn nhạt và âm thanh rạn nứt của tình yêu và tình bạn. Bị người yêu và người bạn thân phản bội, cô không gào khóc, không làm loạn, chỉ quay lại căn phòng của mình, lặng lẽ trong cái không gian im lìm nghẹt thở, nghe tiếng trái tim "co giật từng hồi".
Ngày đầu tiên thất tình, cô tỉnh dậy với cái cổ bị sái và nguy cơ bị sa thải. Ngày đầu tiên thất tình, cô bị ông chủ mắng té tát và bị giao công việc tổ chức đám cưới cho người khác. Trớ trêu thay!
Tiểu Tiên bên ngoài có vẻ giống như rất hận thù hai kẻ phản bội kia nhưng thực tâm, cô ấy vẫn luôn chờ đợi. Chờ bạn trai cho cô một lời giải thích. Chờ cô bạn thân nói mọi chuyện chỉ là một giấc mơ. Có điều thực tế luôn là một kẻ rất tàn nhẫn. Tiểu Tiên cuối cùng cũng đợi được bạn trai gọi đến nhưng là cuộc gọi để kết thúc 5 năm yêu đương.
Mộng tưởng tan vỡ, Tiểu Tiên không sụp đổ, cô ấy chỉ cảm thấy có những “nỗi hoang mang đang xếp thành hàng sau lưng”. Tiểu Tiên vùng vẫy trong những kỷ niệm cũ, đau đớn nhận ra mối tình này tan vỡ một nửa nguyên do lại xuất phát từ cô. Bởi vì lòng tự tôn kiêu ngạo của bản thân Tiểu Tiên đã đẩy cuộc tình của mình vào đường cùng không lối thoát.
Lúc nhận ra sự thật ấy, Tiểu Tiên muốn chạy theo chiếc taxi của bạn trai, muốn nói "em sai rồi", muốn nói "thế giới hiểm ác, chỉ có anh là an toàn. Em có thể bỏ đi lòng tự trọng chỉ mong anh quay lại." Khi chiếc taxi dừng lại trước đèn đỏ, Tiểu Tiên giống như tìm thấy hy vọng, cố sức đuổi theo. Nếu không có cái bạt tai giữa đường ấy, có lẽ Tiểu Tiên sẽ không nhận ra cho dù "trên thế giới này không có gì thấp hèn hơn lòng tự trọng nhưng trong phần đời còn lại cô lại cần như hình với bóng cùng cái lòng tự trọng ấy".
Một mối tình kết thúc, cả người ấy và cô đều sai. Cô từng là giấc mộng của người ấy, trong tương lai của người ấy cũng từng luôn có cô. Chỉ là, cô đã phá vỡ giấc mộng của người ấy, còn người ấy lại không thể đợi đến tương lai có cô. Cất lại kỷ niệm cũ, xếp lại quá khứ, đòi lại “công bằng” cho thân phận bị ruồng bỏ, Tiểu Tiên làm tất cả mọi điều để bước qua hố đen thất tình nhưng tất cả những điều đó chỉ giống như pháo hoa bắn lên trong đêm đen ẩm ướt. Đâu mới là lối thoát cho cô?
***
Trong suốt hành trình vượt qua nỗi đau thất tình của Tiểu Tiên không thể không kể đến sự xuất hiện của Vương Nhất Dương (tên thường gọi là Vương Tiểu Tiện). Anh ấy không phải loại nam chính điển hình trong ngôn tình. Anh ấy là một "tên khốn có phẩm chất cao quý", một kẻ "bóng lộ" độc mồm độc miệng lại âm hiểm cay nghiệt. Một chàng trai mang trái tim thiếu nữ mười ba tuổi.
Thú thực là ta xem phim "33 ngày thất tình" rồi mới đọc truyện, cá nhân ta cho rằng điểm thành công nhất của phim này là xây dưng được 1 Tiểu Tiện quá sát với truyện. Trong ấn tượng của ta, khi nhắc đến nhân vật này luôn là một tên ăn mặc chỉn chu, gọn gàng, lúc nào cũng thích tô son dưỡng, bôi kem chống nắng, đến phấn rôm cũng hận không thể mang theo, quả thực không thể không khiến người ta nghi ngờ vấn đề giới tính.
Mặc dù không phải "perfect man" nhưng ta lại cực thích nhân vật này bởi vì ta có thể nhìn thấy cả một thế giới trong đó. Trong chuỗi ngày Tiểu Tiên đau khổ nhất, chính là có Tiểu Tiện ở bên quan tâm, mặc dù là lời nói cay độc nhưng lại giúp cô vượt qua tháng ngày thất tình đau khổ và không đánh mất chính mình. Đằng sau dáng vẻ của một "tiểu thụ", Tiểu Tiện chính là 1 "người đàn ông đích thực."
Đi cùng "33 ngày thất tình" của Tiểu Tiên còn có những câu chuyện tình yêu đặc biệt. Là câu chuyện về cô nàng giả tạo mở mồm ra là LV ngậm miệng là Prada Lý Khải với người đàn ông hoàn mỹ "thực dụng" Nguỵ Y Nhiên. Là câu chuyện hôn nhân 50 năm thăng trầm của thầy Trần và cô Ngọc Lan cảm động và sâu sắc.
Có ba đoạn ta cực thích trong truyện. Thứ nhất là cảnh lúc sếp Vương gọi Tiểu Tiên đi ăn khi cô ấy thất tình ngày thứ ba. Một cảnh vừa hài hước lại có một sự cảm động không nói lên lời. Lúc đọc đoạn ấy ta lại tưởng tượng nếu có một ngày ta thất tình, phải chăng baba ta cũng sẽ ngồi cùng ta nói những lời như thế.
Thứ hai là cảnh cô Ngọc Lan đánh bại kẻ thứ ba, không một lời nói tục, không một lời dư thừa nhưng lai khiến kẻ "không biết xấu hổ" kia đau đớn đến nghẹt thở, không có cách nào khác ngoài việc buông tha.
Cảnh thứ ba là đoạn cô Ngọc Lan phải cấp cứu và bức thư của thầy Trần. Khi lên phim, bức thư có thay đổi chút ít nếu ta nhớ không nhầm thì nội dung là thế này:
“Ngọc Lan, anh đã để socola em thích ăn nhất ở túi áo bên trái. Em nhớ phải ăn nhé. Thư Khôn (tên thầy trần)”
Ban đầu ta có chút khó hiểu với nội dung thư, ta nghĩ nếu là 1 bức thư đọc trong đám cưới vàng chắc hẳn phải là 1 bức thư mùi mẫn và cảm động. Bức thư này hình như quá đơn giản rồi. Nhưng rồi lúc nghĩ lại, ta tự hỏi, tại sao lại là socola? Tại sao là túi áo bên trái? Và rồi ta hiểu ra điều mà thầy Trần muốn nói: tình yêu của thầy đều đặt cả trong trái tim cô và nơi con tim ấy cũng là toàn bộ tình yêu cô dành cho thầy. Trong truyện, nội dung bức thư của thầy Trần khác một chút, vẫn hay nhưng có vẻ không được cảm động như trong phim.
Kết thúc truyện là cảnh Tiểu Tiện chở Tiểu Tiên về bằng chiếc xe đạp cũ kỹ giữa những ánh đèn đỏ kéo dài phía sau và cơn mưa mịt mù phía trước. Giữa không gian tưởng chững chẳng thể quay lại cũng không thể tiến lên, chỉ có thể đứng tại chỗ, Tiểu Tiện lại giúp Tiểu Tiên tìm ra một lối đi khác.
Cuối cùng Tiểu Tiên cũng vượt qua "33 ngày thất tình", cô ấy đã có thể niêm phong ký ức, chờ đến một ngày nào đó, có thể là 5, 10 năm sau, khi đủ can đảm để lại đối mặt với nó cô ấy sẽ mở chúng ra, nhìn lại để chợt thốt lên “Hoá ra mình từng có một mối tình như thế”. Cô ấy có thể lại bắt đầu 1 cuộc tình mới, có thể là với Tiểu Tiện, ai biết được, tương lai luôn là thứ khó đoán, thay vì ngồi đó mò mẫn, chi bằng tiến lên phía trước, sau cơn mưa biết đâu lại có cầu vồng.
Ta có ấn tượng sâu sắc với cảnh kết của truyện và cảm thấy cảnh kết của phim có phần hơi vội vàng, mặc dù khiến người xem thoả mãn nhưng lại không thể hiện hết ý nghĩa của truyện. Dù sao thì theo ta đây cùng là một bộ phim đáng xem, một bộ truyện hay nên đọc.
Ta nghĩ, nếu là 1 fan ngôn tình, bạn có thể bỏ thời gian ra xem 1 chút, nhất là trong tối Valentine ở nhà buồn chán như ta (PR trắng trợn =)))))
Thất tình có muôn vàn cách biểu hiện nhưng tựu chung lại thất tình chẳng qua chỉ giống như cơn đau đớn sau cuộc phẫu thuật ruột thừa.
Nếu bạn mạnh mẽ, lạc quan, cơn đau sẽ sớm qua, cuộc sống vẫn tươi đẹp như trước. Nếu bạn yếu đuối, u sầu, vết sẹo xấu xí sẽ luôn nhắc bạn nhớ đến cơn đau của quá khứ. Trái đất vẫn quay, chỉ có bạn lệch khỏi quỹ đạo, chìm nổi giữa những giày vò của kỷ niệm.
Thời gian có thể chữa lành tất cả, tôi không thể nói cho bạn biết bạn phải mất bao lâu để vượt qua cái hố thất tình. Nhưng yêu là điên cuồng, không yêu là kiên cường. Thất tình rồi hay đang và sắp thất tình thì cũng mạnh mẽ nên, trải nghiệm "33 ngày thất tình" của Tiểu Tiên để thấy rằng phía sau một cuộc tình tan vỡ, dù chờ đợi bạn không phải là cầu vồng rực rỡ mà chỉ là một con đường trắng xoá cơn mưa cũng sẽ có một người khác nguyện ý dùng chiếc xe đạp cũ kỹ, nắm tay dắt bạn về nhà <3
---------------
Review by Mỹ Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105
***
Tận mắt thấy người yêu mình dắt tay tình mới, thế giới trở nên vô cùng đáng ghét vào phút giây tôi thử nước hoa trong Tân Quang Thiên Địa.
Tôi cắn chặt môi, chạy thẳng về nhà, lúc nằm vật ra ghế sofa đã mệt tới mức không thể thở nổi, tôi của giây phút ấy dù xét ở phương diện nào cũng đều ngắc ngoải, thoi thóp. Tôi chớp chớp mắt, khóe mắt rất khô, tôi không gào khóc thảm thiết nhưng trong suy nghĩ của tôi, khắp căn phòng dường như đang phát một bản tình ca buồn. Trái tim tôi co giật từng hồi, ngón tay cũng hơi run rẩy. Tôi kiệt sức, rã rời, muốn tựa vào ghế nhưng lại phát hiện chiếc sofa quá lớn. Cả thế giới không có một điểm tựa.
Tình tiết này quá cũ, hơn nữa lên hình quá đột ngột, thậm chí không có đoạn giới thiệu trước.
Nhưng tôi và anh luôn hạnh phúc như vậy, ăn ý như vậy, thậm chí, hôm trước ngày xảy ra chuyện, anh còn nói “Anh yêu em”. Tôi cố gắng nhớ lại tình cảm tốt đẹp từng có giữa chúng tôi, song mức độ chân thực của chúng lúc này thật đáng ngờ.
Nếu chỉ như vậy có lẽ vẫn không đến nỗi làm tôi sụp đổ tan tành đến vậy. Tôi vẫn có thể giống như lần yêu nào đó trước đây, lập tức chia tay, trong lòng thầm chửi rủa, nhưng vẫn cười chúc đối phương sau này mọi việc thuận lợi. Còn lần này, tôi chỉ vào cặp đôi hạnh phúc kia mà chửi như tát nước bởi vì tình mới thẹn thùng bên anh ta lại là cô bạn suốt ngày lăn lộn mọi chốn vui chơi từ hồi cấp hai cùng chúng tôi.
Đây là sự thật đã khiến tôi sụp đổ.
Sự thật này khiến tôi cảm giác người có vấn đề là tôi. Đã từng có biết bao dấu hiệu ép tôi tỉnh ngộ, song tôi lại lựa chọn có mắt không tròng. Một người rốt cuộc phải thảm hại đến nông nỗi nào mới có thể gặp chuyện như vậy: Kẻ thứ ba là bạn thân của mình?
Bỗng chốc tôi có thể nghe thấy ông trời đang nhìn xuống từ trên cao, lạnh nhạt bàng quan, cười khinh miệt.
Từ nhỏ đến lớn, cô bạn thân chứng kiến mỗi lần tôi và bạn trai gây chiến, các bạn trai tôi cũng đều không ít thì nhiều gặp phải cảnh tôi và cô bạn thân tùy ý làm càn: Khi giận cô bạn, tôi liền đi tìm bạn trai để xả; khi cãi nhau với bạn trai, tôi đi tìm cô bạn tâm sự đêm khuya.
Nhưng lúc này, tôi lại bị hai bên cùng vứt bỏ, toàn bộ cơ thể giống như linh kiện rớt khỏi băng chuyền, bản thân cảm thấy cô đơn gấp bội, song đó không phải trọng điểm, trọng điểm là tôi không còn bất cứ cảm giác tồn tại nào đối với thế giới.
Tôi cứ ngồi ngơ ngẩn như vậy trên ghế sofa, tới lúc sắp hóa thạch thì điện thoại bỗng reo lên, cùng với tiếng chuông điện thoại, toàn bộ lỗ chân lông trên người tôi như đều nở hết cỡ để lắng nghe.
Có thể là ai trong hai người gọi tới? Hay nắm tay nhau cùng gọi tới? Muốn xin lỗi tôi hay muốn thuyết phục tôi đó chỉ là ảo giác, cảnh vừa nãy chỉ là tôi hoa mắt?
Tôi căng thẳng đến mức run rẩy, tiếng chuông điện thoại dần dần trở nên hết nhẫn nại, tôi dường như có thể nghe thấy, người bên đầu kia điện thoại đang nói: Này, cơ hội có hạn.
Tôi vội túm lấy điện thoại, khẽ khàng nói: “A lô?”, sau đó liền ngậm chặt miệng, chuẩn bị tùy cơ ứng biến.
Bên kia đầu dây điện thoại, một người đàn ông gào to, “Cô đang ở đâu hả? Có phải không muốn làm không? Tôi nói cho cô biết, Hoàng Tiểu Tiên! Chỗ tôi đây không phải không thể thiếu người như cô! Quay về làm việc cho tôi ngay!”
Tôi cầm điện thoại sững sờ hồi lâu mới phản ứng lại, người đàn ông đang gào thét với tôi là ông chủ tôi – sếp Vương.
Không biết mọc đâu ra dũng khí khiến tôi sau khi sững sờ hồi lâu, sổ ra một câu vốn muốn dành cho đôi uyên ương kia.
“Đồ khốn! Các người đều là đồ khốn!”.
Lần này sếp Vương đờ ra, vài giây sau, ông im lặng cúp máy.
Tôi quỳ trên nền nhà, lắng nghe dư âm ngân nga sau tiếng hét vang vọng khắp căn phòng. Làm tốt lắm, Hoàng Tiểu Tiên, tôi tự nói với mình, trong một ngày, đầu tiên là mất đi người yêu, sau đó mất đi người bạn thân, tiếp nữa lại gào thét với sếp nên mất việc, tiếp theo, mày chỉ cần đứng dậy, đóng cửa sổ, vào bếp, nhẹ nhàng bật ga, rồi lặng lẽ hít sâu, không bao lâu mày có thể tới cõi Niết Bàn.
Căn phòng tĩnh lặng, chỉ có tiếng chuyển động của kim đồng hồ. Tiếng kim đồng hồ chạm nhau lanh lảnh vang lên, tôi ngẩng đầu nhìn, kim giờ kim phút kim giây đều chỉ không giờ.
Tôi nghênh đón ngày thất tình đầu tiên như vậy đấy.
Mời các bạn đón đọc 33 Ngày Thất Tình của tác giả Bảo Kình Kình.