Giới thiệu:
Nhân vật
Nam chính Lục Bách Nghiêu
Ngoại hình: Chuẩn soái ca, cao 1m86.
Nghề nghiệp: Đại boss - có nhà có xe có việc có tiền ^^
Tính cách: Độc mồm độc miệng lực sát thương cực cao. Tính "nhây" không ai bằng, "lầy" cũng vô đối.
Sở trường: Giả điên cấp độ 1, ăn vạ cấp độ 2, vô lại cấp độ 3
Thích nữ chính muốn chết nhưng lại hay giả vờ, "thả thính" khắp nơi mà chỉ sợ người ta không biết. Thiếu điều muốn đóng dấu lên cơ thể để chứng minh mình thuộc quyền "chính chủ" nữ chính luôn :v :v
Nữ chính Hạ Cận
Ngoại hình: Dễ thương, ưa nhìn
Nghề nghiệp: Nhân viên nhỏ - thấp cổ bé họng. Đang là món hàng tồn kho mẹ cô muốn bán đi càng nhanh càng tốt.
Tính cách: Bên ngoài trong sáng - bên trong đen tối. Với người lạ thì đúng chuẩn đoan trang, với nam chính thì đúng kiểu lưu manh, thô lỗ, nóng tính hết biết
Sở trường: Mắng chửi người và chạy nước rút cực nhanh khi có biến
Ghét nam chính muốn chết nhưng cứ bị bám dính gây hết rắc rối này đến rắc rối khác. VÌ tên này mà bỏ lỡ biết bao cơ hội gặp gỡ người tốt. Bản chất bên trong toàn bộ đều bị bộc lộ ra hết :v :v
Nội dung cơ bản:
Là quá trình nam chính theo đuổi và muốn bắt nữ chính về nhà với mình. Luôn lo sợ cô sẽ trèo tường đi theo người khác. Cách yêu thương đúng kiểu "oan gia", không cãi nhau, không oánh lộn là không vui :v :v
Nội dung chi tiết:
Nam chính Bách Nghiêu thầm thương trộm nhớ nữ chính Hạ Cận đã lâu. Thích lắm yêu lắm mà thể hiện thế nào không biết bị người ta cho vô danh sách đen luôn. Thấy anh là cô chạy trốn và tránh xa nhanh như cơn gió. Boss nhà ta ức lắm, đường đường là thái tử mà bị bơ đẹp thế này ư? Có muốn chạy cũng không thoát đâu.
Thế là lần gặp đầu tiên sau mấy năm xa cách anh cưỡng hôn cô, còn nói "Thế nào? Có thích lễ ra mắt của tôi không?" (*). Nghe nghẹn nghẹn :)
Sau đó, cô đi xem mắt đúng ngay anh chàng năm xưa mình thầm mến. Đang vui mừng chưa kịp thì gặp ôn thần Bách Nghiêu đến "phá đám". Đúng là PHÁ ĐÁM luôn mn ạ.
Ai đời người ta đang xem mắt nói chuyện mà tên này chen vô ngồi chung không nói, còn nhiều chuyện xen ngang cướp lời. Hạ Cận đang giả trang hiền lành cũng bị chọc giận đến bùng cháy. Đuổi không đi, mắng không lại, cô tức muốn xịt khói. Đúng là âm hồn không tan ????????
Rồi vì để huỷ diệt cuộc hẹn này của cô mà anh còn dám đốt cả phòng bếp người ta. Kết quả như nguyện nhưng anh bị khói hun cho đen mặt và được cảnh sát đến tóm về đồn. Cạn lời thanh niên này.
Tóm lại nếu cô còn đi xem mắt thì anh còn tiếp tục phá. Cô muốn hẹn hò anh cho tăng ca. Cô muốn đính hôn anh cho vị hôn phu cô nhập viện chơi. Cuối cùng anh dùng thêm chút thủ đoạn cũng lừa cô về được. Nhưng mà, nếu chuyện bị lộ thì anh đúng thảm luôn nhé. Cùng xem thử anh sẽ phải làm thế nào để tránh "bão" của nữ chính nghen ^^
Tổng kết:
Truyện có nội dung nhẹ nhàng, hài hước vô cùng nhất là những phân đoạn đối thoại đấu võ mồm của nam nữ chính. Đảm bảo cười té ghế :) Văn phong tác giả thú vị thu hút. Truyện mỗi chương cực ngắn rất thích hợp cho mn đọc giải trí xả hơi trong những ngày giáp tết bận rộn này đó nha.
Trích dẫn oan gia cãi nhau sau khi nam chính đốt quán nhà người ta:
"Lục Bách Nghiêu, kẻ chuyên gây họa này!"
"Hạ Cận kia, cô dám nói chuyện này không liên quan gì tới cô không?" "Tay cầm dao thái chém dây điện, không phải là ý tưởng của cô à? Thật không ngờ, ông đây anh minh một đời, vậy mà cũng đi chém dây điện cho tóe lửa."
"Sao tôi biết anh sẽ đi làm thật?"
"Newton đã từng nói, chân lý là biển rộng, khiến cho ta không thể nhận ra sự thật nằm ngay trước mắt, mặc ta đi tìm kiếm."
"Có lẽ anh nên đợi ở dưới cây táo, có quả nào nó rớt xuống đập vào đầu thì khỏi phải tìm!"
"Đề nghị này là cô nói, nhớ đấy nhé, cô có thể coi là chủ mưu, tôi là tòng phạm thôi. Thật ngại quá, nếu sau này cảnh sát tới lập biên bản, tôi phải khai ra cô rồi. Chậc chậc chậc, cố ý phóng hỏa, tội này không nhẹ đâu."
"Lục Bách Nghiêu, rõ ràng đầu óc của anh có vấn đề mới đi đốt quán của người ta, còn muốn hắt nước bẩn lên đầu tôi à?"
"Thế nào, cô quên ông đây “hành tẩu giang hồ” có một tuyệt kỹ bí truyền là nói láo à?"
"Lục! Bách! Nghiêu!"
"Ờ, gọi ông đây có chuyện gì?"
"Tôi . . . ." (*)
___________________________
(*): trích dẫn trong truyện đã được mình rút gọn lại cho phù hợp bài rv
***
Khi tôi chạy đến được đại sảnh của nhà hàng Thịnh Thế thì không khỏi bị cảnh tượng hoành tráng trước mắt dọa cho sợ hết hồn!
Được lắm, mấy đóa hoa xinh đẹp ở trong công ty đều đến góp mặt đầy đủ, xem ra mấy vị đại gia tới hôm nay không đơn giản chút nào.
Tôi nhấc chân bước tới, ngồi xuống bên cạnh Đồng Yến, lấy tay che miệng, nhỏ giọng thăm dò: "Mọi người tới đây hết thế này là để tiếp vị đại gia nào thế?"
Hôm nay, còn chưa tới thời gian tan làm, lãnh đạo đã truyền xuống thông báo muốn chúng tôi phải đi tiếp khách. Việc đầu tiên sau khi hết giờ làm là về nhà thay quần áo, sửa soạn một chút, sau đó tất cả tập hợp tại nhà hàng Thịnh Thế. Cảm giác này thật giống tú bà thanh lâu thúc giục các cô nương mau chóng chuẩn bị cẩn thận rồi đi tiếp khách!
Tôi cứ nghĩ chỉ có mấy người trong phòng làm việc của tôi thôi, không ngờ nhìn qua một lượt lại thấy cả mấy đóa hoa nổi danh của các phòng khác. Wow, hôm nay phải tiếp “Thái tử gia” đó hả?
Nghe đồng chí “chuyên tám nhảm” Đồng Yến này nói một hồi, tôi mới biết được ngọn nguồn của sự việc.
Hiện giờ công ty đã bị một tập đoàn lớn thu mua, trên đó phái xuống ba vị lãnh đạo tạo thành một tổ công tác tạm thời, tới chỗ này để tiến hành bàn bạc, trao đổi việc sáp nhập hai bên, muốn công ty chúng tôi hết sức tạo điều kiện hỗ trợ.
Tập đoàn lớn gửi lãnh đạo tới, theo lý thuyết mà nói cũng là tổ tông của người ta rồi, mà không thì cũng phải là đại gia, chỉ có điều, chắc các đại gia này tuổi cũng không còn trẻ nữa.
Tuy rằng không ngừng ra lệnh cấm này nọ, nhưng việc mời khách ăn cơm không hề có dấu hiệu ngừng lại, việc này đã gần như được coi là quy tắc ngầm. Dù sao "Người là sắt, cơm là thép", đã là người thì phải ăn cơm, hiện giờ người Trung Quốc ăn cơm đã có thể coi là một loại nghệ thuật. Có chuyện gì, cứ ăn cơm đã rồi nhất định sẽ thành. Lần này có đại gia đến thì đương nhiên là phải ăn uống thật linh đình.
Nhớ ngày trước tôi chăm chỉ rót cà phê, gặm nát quyển sách mới thi được công việc này; cho nên tôi thực sự không muốn sau khi vào đây làm lại phải trở thành tiếp viên nữ, tiếp ăn, tiếp uống, tiếp tán gẫu, lại còn phải cười theo nữa!
Ai cũng cảm thấy thức ăn ở những bữa tiệc kiểu này thật nhiều dầu mỡ, nên thường thì sẽ ăn vài miếng rồi uống luôn, mà chưa uống được vài hớp thì lại phải trò chuyện tán gẫu. . . . . .
Có câu "Quan lớn đè chết người", đã vậy người tới hôm nay đâu chỉ là quan, mà phải coi là Khâm sai Đại thần do tập đoàn lớn phái xuống mới đúng. Tôi đi đôi boots cao màu ô-liu, vui vẻ đi theo sát phía sau quản lý.
Cửa kính tự động của nhà hàng mở ra, ba người đàn ông có thân hình cao lớn bước vào. Người đàn ông dẫn đầu có bộ dạng rắn rỏi mạnh mẽ, bước chân thong dong, dưới ánh đèn sáng chói rực rỡ, đôi mắt cười như hoa đào lóe sáng kia có vài phần giống như ánh mắt của một “vị công tử được sinh ra trong thời kỳ hỗn loạn đen tối”.
Tôi kinh ngạc nhìn người đàn ông đang sải bước đi về hướng này, trong nháy mắt cơ thể như bị làm phép đóng băng, không thể nhúc nhích, toàn thân cứng đờ.
Mời các bạn đón đọc Thanh Mai Muốn Trèo Tường của tác giả Lạc Mặc Thiển Thiển Slivia.