Đây là quá trình tìm mẹ của cậu trai nhỏ!
Câu chuyện bắt đầu khi Sở Đoàn Đoàn thắc mắc mẹ mình ở đâu và cha cậu - Sở Hà đã lập một kế hoạch dụ dỗ người đẹp về nhà. “Gặp lại sau bao ngày xa cách, tất cả đều là mưu đồ đã lâu”.
Tưởng là vậy thôi nhưng câu chuyện cũ đâu dừng ở đó. Cô sinh viên vừa ra trường An Nại bất ngờ gặp lại đứa con mà trước đây cô từng muốn từ bỏ. Những ký ức tưởng chừng ngủ quên sống lại, đau đớn có, xót xa có, hận thù có. An Nại từng nghĩ rằng, tình yêu của mình dành cho Sở Hà đã kết thúc. “Tình yêu của cô đã khiến cô thật thảm hại, cô không muốn bản thân trông thật hèn mọn yếu đuối mà đứng trước mặt anh nữa”. Nhưng không, “Thì ra tình cảm ấy bị cô giấu kín trong góc khuất đã lâu, cảm giác đó giống như một vò rượu mạnh bị chôn sâu dưới lòng đất vậy, chẳng những không bị thời gian hòa tan, ngược lại càng tỏa ra mùi hương thơm nồng quyến rũ.”
Ngay khi muốn từ bỏ tất cả, bắt đầu một cuộc sống mới, một cuộc sống không có cậu bé Đoàn Đoàn đáng yêu, không có cả Sở Hà, người mang đến bao nỗi đau thì chính sợi dây mẫu tử, tưởng chừng mong manh đã kết nối họ lại với nhau. Và như bao đứa bé khác, Đoàn Đoàn thích ở cùng ba và mẹ. Cảm giác đó, hơn ai hết, An Nại và Sở Hà là những kẻ thấu hiểu nhất, những con người thiếu thốn tình cảm từ gia đình.
Những sóng gió ập tới, câu chuyện cũ năm xưa lại được bóc tách từng lớp, Sở Hà chưa bao giờ nghĩ rằng, cô gái nhỏ kiên cường thế kia, từng vì anh mà khóc, từng vì anh mà có ý định tự tử. Anh biết, cô sẽ không bao giờ tha thứ cho mình và những kẻ đã đẩy cô vào búa rìu dư luận, những kẻ đã phản bội, đẩy cô vào tuyệt vọng không lối thoát. Nhưng anh là một con người ích kỷ bởi “Anh thà rằng nhìn An Nại khóc trên vai mình chứ tuyệt đối không muốn thấy cô tươi cười với bất cứ người nào khác”.
Nếu đọc đến đây, bạn ngỡ Sở Hà là tra nam thì nhầm rồi nhé. Sở Hà đích xác là anh chàng thô lỗ, không biết nói lời ngọt ngào: “Sở Hà không phải chàng thiếu niên dịu dàng ấm áp, anh chưa bao giờ biết mở miệng nói những lời nhẹ nhàng an ủi cô, nhưng anh lại là người dạy cô những điều quan trọng nhất trong cuộc sống này”. Những lúc An Nại yếu đuối nhất, khó khăn nhất, chính Sở Hà đã vươn tay cứu giúp cô, chỉ bảo từng ly từng tí một, như một người anh, như một người bạn.
Tôi nghĩ rằng, An Nại và Sở Hà quay lại bên nhau như một điều hiển nhiên vậy. Bởi, tôi chắc chắn rằng, sau Sở Hà, cô không thể yêu ai đó hết mình như cách cô từng yêu anh. Và nếu anh bỏ lỡ cô, liệu ai đó có thể làm nhòa đi tình yêu của anh dành cho An Nại, thứ tình cảm bền bỉ nhiều năm trời.
Nhân vật sáng nhất truyện này, cũng chính là nhân vật khiến tôi quyết sa hố chính là Sở Đoàn Đoàn. Trời ơi, tin tôi đi, bạn sẽ phải gục đổ trước một bầu trời đáng yêu, dễ thương quên luôn lối về. Nhân vật này rất “người” nhé, hoàn toàn đúng với tuổi lên ba (rưỡi) của cậu bé, chứ không phải kiểu trẻ con mà ranh quá trời như mấy truyện khác đâu. Cậu bé thích ở cùng với mẹ, nhưng cũng sợ ba bỏ đi, vì Đoàn Đoàn biết mẹ không thích ba. Những lời nói đậm chất trẻ con nhưng vô cùng giàu tình cảm sẽ hạ gục bất kì ai, dù là có thể trước giờ bạn không thích con nít đi chăng nữa.
“Nại Hà” được tác giả viết ở một đẳng cấp trong sủng có ngược và trong ngược có sủng. Không quá sến cũng không quá mức bi lụy, các nhân vật trong truyện đều có cá tính riêng, không phải theo dạng mô típ nhân vật na ná giống nhau như bao truyện khác. Nội dung truyện không mới, nhưng tác giả biết cách khai thác đề tài và văn phong chắc tay cũng khiến truyện trở nên mới lạ hơn. Văn phong của editor cũng khá tốt, rất thuần Việt, hoàn toàn không có chuyện kiểu nửa nạc nửa mỡ làm người đọc khó chịu. Truyện đặc biệt thích hợp để nhâm nhi gặm nhấm trong tiết trời mưa bão này đó, sự đáng yêu của Đoàn Đoàn sẽ khiến bạn chìm trong hũ mật cho mà xem :)
________________
" ": Trích dẫn được trích từ trong truyện.
Review by #An Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105
***
Vừa tan lớp, Sở Hà liền vội vàng tới bãi đậu xe, trên đường đi cũng gặp vài cậu bạn học chào hỏi anh nhưng anh cũng không kịp chào lại, liền đi nhanh tới bãi đậu xe lấy xe rồi lái thẳng về nhà. Tuy rằng lúc anh đi học đã thuê người chăm sóc Đoàn Đoàn, nhưng thằng bé ngốc nhà anh lúc tỉnh dậy mà không thấy anh đâu nhất định nó sẽ hậm hực khóc lớn đến khi thấy anh thì mới chịu ngừng.
Cũng may, lần này lúc anh về nhà thì Sở Đoàn Đoàn đang ôm bình sữa ăn rất ngoan, Sở Đoàn Đoàn bây giờ đã hơn một tuổi, thân hình trắng trẻo mũm mĩm, so với những đứa nhỏ cùng tuổi khác thì phát triển hơn một chút. Sở Hà đứng cạnh nôi trêu đùa bé mập nhà mình, đưa tay giúp con trai đỡ bình sữa, nhìn thằng nhỏ hai tay nắm bình sữa thật chặt mà ngoãn ngoãn uống sữa, thì bắt đầu giáo dục:“Con trai, ba ba đưa con về tìm mẹ nhé.”
Đoàn Đoàn hai mắt to ngây ngô, chăm chỉ uống sữa, phát ra giọng nói ô ô a a đáp lại lời ba mình:“Ô ô……”
Sở Hà tiếp tục đùa bé, một tay nựng nựng cằm bé:“Đoàn mập, con có nhớ mẹ không?”
Bị ba xoa cằm khiến sữa rớt ra ngoài làm Sở Đoàn Đoàn không vui kêu “A… a”, bé muốn gạt bàn tay to kia để có thể thoải mái uống sữa.
Sở Hà hưng trí bừng bừng tiếp tục xoa xoa cái cằm mập của con trai:“Con nói trước đã nào, ma ma.”
Đoàn Đoàn chớp chớp hai mắt, lắc lắc cái bình sữa đã hết dùng sức đập vào thành nôi:“I i a a”.
Sở Hà nhanh tay kéo bình sữa Đoàn mập đang ôm trong lòng, chặt đứt ý nghĩa của Đoàn mập, không thèm quan tâm Đoàn mập đang vung vẩy móng vuốt kháng nghị:“Không nói sẽ không được uống sữa, nói theo ba này,ma ma,m-a-ma”
Mất đi bình sữa Sở Đoàn Đoàn khóc:“Oa, oa oa oa oa……”
Sở Hà vươn tay đỡ dưới nách Đoàn Đoàn ôm bé từ nôi đi ra, bàn tay to lau khuôn mặt đỏ bừng đầy nước mắt của con trai, nhận lệnh đi pha thêm sữa cho con trai, sau khi nhét núm vú vào miệng Đoàn mập, người nào đó vừa khóc thút thít hai mắt sáng lên vui vẻ tiếp tục uống sữa, Sở Hà thả con lại vào trong nôi mà đưa tay chạm nhẹ lên trán bé mắng “Ngốc quá.”
Sở Đoàn Đoàn ăn no sữa vươn hai tay béo mập quẫy quẫy trong nôi, cố ý thu hút để muốn “ba ba” ôm bé.
Sở Hà giơ tay xoa xoa mi tâm của mình, thằng con ngốc nhà anh một tuổi đã mở miệng gọi câu đầu tiên là Papa, chàng trai trẻ hai mươi ba tuổi lần đầu tiên làm ba kích động tới mức như muốn bay lên, lúc đó anh có cảm giác con trai anh quả nhiên là người thông minh, nhưng khi ấy anh còn chưa biết đây là hai chữ duy nhất con mình có thể nói được……
Sau đó, con trai anh cũng không hề đổi mới hệ thống nữa, toàn bộ giống như một cái máy cũ vậy, đói bụng cũng kêu ba ba, khóc cũng gào ba ba, buồn ngủ cũng hét ba ba……
“Ba ba” Không thấy ba ôm mình Sở Đoàn Đoàn dang rộng hai tay làm ra tư thế muốn ôm.
Vừa mắng con trai ngốc nghếch Sở Hà vừa vươn tay ôm lấy Đoàn mập, hôn lên cái má bánh bèo phấn nộn mà cưng chiều gọi: “Bảo bối.”
***
Sở Đoàn Đoàn hai tuổi, theo thông lệ đã đến tuổi nhận giáo dục từ gia đình.
Sở Hà để Đoàn Đoàn nằm ngửa rồi thay quần áo cho bé, Đoàn Đoàn trở mình muốn ngồi dậy chạy ra ngoài chơi, chưa kịp dậy liền bị xốc lên ngồi trên sofa, Sở Đoàn Đoàn ngồi nghiêm chỉnh, hai cái tay mập mạp đập đập sofa thể hiện sự tức giận của mình.
Sở Hà ngồi trên bàn trà, hai chân dài vắt chéo ngồi trên bàn, bởi vì Sở Đoàn Đoàn đang tập tễnh tập đi, mọi đồ đạc trong nhà đều để rất thấp, nên anh cũng không thể duỗi thẳng chân ra được. Sau khi Sở Hà ngồi xuống liền nghiêm túc nói:“Đoàn Đoàn, ba ba đưa con về tìm mẹ nhé.”
Sở Đoàn Đoàn giãy giụa nhưng không thoát được liền nhại:“Mẹ.”
Sở Hà vừa lòng, tiếp tục đề tài:“Mẹ con rất kiêu ngạo, nếu cô ấy không thích con gọi mẹ, con phải gọi cô ấy là chị biết không.”
Biết là không thể thoát, Sở Đoàn Đoàn ngoan ngoãn đáp:“Chị”.
Mời các bạn đón đọc Nại Hà của tác giả Hàn Mạch Mạch.