Thể Loại Tác Giả Tìm kiếm Đăng nhập Đăng kí

Vui lòng để tải file. Ấn để đăng nhập

Bắt Được Trượng Phu Như Ý

Nam áp nữ, bất quá là nhất thời gặp dịp thì chơi, không có tình không có yêu.

Nữ áp nam, chỉ là muốn giải nỗi khổ tương tư nói chuyện yêu đương.

Cưu Minh Dạ, _có một gia đình nhiều đời làm nghề y, hắn cũng là chiến tướng trên sa trường…

Thật vất vả đánh thắng trận, trên đường về nhà lại bị mã tặc đột nhiên xuất hiện ngăn cản.

Mà thủ lĩnh mã tặc còn là một nữ nhân! Là nữ nhân còn chưa tính nàng còn là một đại mỹ nhân.

Bất quá mỹ nhân này hẳn là chưa có nghe qua quyền thế Cưu gia,cho nên mới dám dưới ban ngày ban mặt bắt người.

Ai ngờ, nữ nhân này không nói hai lời, trực tiếp đóng gói mang đi, đây không phải cũng quá hắc sao?

Thẩm Lạc Hà _mỹ nhân vừa lỗ mãng vừa bạo lực, tuyên bố trói hắn về nhà làm tân lang.

Còn mạnh mẽ chiếm lấy thân thể của hắn, hại hắn hàng đêm giống như hái hoa tặc bò lên giường của nàng.

Cưỡng chiếm thân thể của nàng giống như dã thú không kiềm chế được.

Nhưng mà người ta không phải nói, một đêm vợ chồng sao? Sao nữ nhân này lạ bỏ rơi hắn….

Bộ dáng hắn tuấn lãng, gia thế danh vọng, nữ nhân ngốc này chẳng những không bám hắn…

Còn dám chạy trốn, chạy trốn coi như xong, còn để cho hắn bắt gặp nàng và nam nhân khác vừa nói vừa cười. . . . . .

Lửa giận không chỉ làm nửa người trên của hắn mất lý trí, nửa người dưới còn ngo ngoe dục động.

Xem ra hắn nên đem nữ nhân không biết cao thấp kia áp lên giường, hung hăng hành hạ nàng vài đêm.

Để cho nàng biết đạo lý một nữ không thể có hai phu, nàng tốt nhất hãy nhớ thật kỹ!

***

Cưu Minh Dạ vốn rất ít ngồi xe ngựa .

Lúc này đường lên núi gập ghềnh, đi tới là một đoàn xe hùng dũng, đoàn xe còn chưa đến gần đã có thể ngửi thấy hương vị các loại thảo dược hỗn hợp cùng một chỗ từ phương hướng đoàn xe khuếch tán ra.

Đi tuốt đằng trước trên xe ngựa có một lá cờ màu xanh thêu chữ “Cưu”, phàm những người nhìn vào lá cờ này đều biết đây là đoàn xe “Hồi Xuân Dược Đường” đang vận chuyển thảo dược đến đây, rất nhiều người đã nghe qua ý nghĩa của lá cờ này.

Nếu thật ngay cả nghe cũng chưa nghe qua trừ phi hắn không phải sống ở Trung Nguyên .

Hai đời nhà họ Cưu đều là ngự y trong triều, Quý phi nương nương thì không cần nói nhưng mà thái hậu cũng từng khen người nhà họ Cưu y thuật cao siêu, danh xứng với thực “Diệu thủ hồi xuân”.

“Minh Dạ thiếu gia, đi qua ngọn núi này đã nửa ngày, sắp tới kinh thành ngài nhẫn nại một chút núi này đường hơi xóc chúng tôi sẽ tận lực đi chậm một chút”

Giọng của lão xa phu xuyên thấu màn xe, dẫn tới người bên trong xe lại là một cái thở dài.

Bên trong xe ngựa phủ kín chăn lông mềm mại trái ngược với bên ngoài rất lạnh,nam tử bên trong xe một chân gác lên trên ghế xe còn lưng thì dựa vào vách tường, thỉnh thoảng hắn còn vén rèm xe lên để hóng mát.

Hắn cảm thấy rất nóng a a!

Cưu Minh Dạ bị đè nén trong xe ngựa nhỏ hẹp khiến cho tâm trạng không yên, hắn rất ít ngồi xe ngựa, lần này hoàn toàn là bị đám hạ nhân đi cùng bức đến không có biện pháp mới bỏ ngựa ngồi xe.

Nhìn cái chân bị thương gác lên ghế, hắn lại không khỏi oán giận mình.

Đương nhiệm chủ sự “Hồi Xuân Dược Đường” chính là đệ đệ hắn_Cưu Bạch Tú, mà hắn thân là huynh trưởng cho tới bây giờ chưa có giúp được công việc làm ăn gì trong gia tộc, từ nhỏ đã bị các trưởng bối hình dung thành “Dã nhân”, người thấy hắn trong nhà cũng đã không dễ chứ đừng nói phải quyết tậm đọc sách thuốc.

Cũng may người trong Cưu gia được phát triển tự do, cũng là không ai quản bắt hắn đọc này nọ.

Ba năm trước đây hắn thương lượng với tướng quân muốn ra chiến trường, tốt xấu lập chiến công cũng coi như không làm mất mặt nhà họ Cưu,nhưng hắn ở trên chiến trường hai năm đều bình an vô sự, khó lắm mới được trở về hưởng thụ an nhàn, nói muốn giúp trong nhà làm một ít chuyện tốt chỉ là giúp vận chuyển thảo dược mà thôi, thế nhưng lại trúng bẩy rập động vật làm cho cây sắt gắm vào chân hắn!

Mất mặt quá a!

Mời các bạn đón đọc Bắt Được Trượng Phu Như Ý của tác giả Thất Quý.