Nữ chính trong truyện đúng là cô gái may mắn nhất thế giới, không dưng đi WC cũng túm được trai đẹp mang về. Mà chàng trai này vừa giỏi võ, vừa đẹp trai, lại trung thành, một mực nghe lời cô, là thê nô chính hiệu.
Trích đoạn:
“Ăn một ít bánh ngọt xong liền muốn đi vệ sinh, nhưng Yến Thanh Vi lại giận giữ phát hiện ra, toilet khóa cửa dán tờ thông báo – “đang sửa chữa, xin thứ lỗi.”
Yến Thanh Vi rất ít nói tục cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà lên tiếng: “Mẹ kiếp!”
Hôm nay thật sự là quá xui xẻo, một bụng tà hỏa không chỗ phát tiết. Yến Thanh Vi khẽ ra một quyết định nghiêm túc: Người sống không thể bị nước tiểu nghẹn chết, cô sẽ giải quyết vấn đề ở bãi cỏ phía sau khu phục vụ!
Vì thế Yến tiểu thư thuận theo nhu cầu sinh lý, không văn minh nhưng rất nhân đạo mà giải quyết vấn đề. Đến khi cô tâm tình thoải mái đi về bãi đỗ xe thì bỗng nhiên bị vấp phải cái gì đó khiến cô suýt chút ngã sấp.
Cái gì vậy? Dưới ánh đèn ảm đạm, Yến Thanh Vi cúi đầu xem, dĩ nhiên là một người!
Một người, xác thực, một người đàn ông đang nằm trên mặt đất, thần trí có vẻ không tỉnh táo, bị người ta đạp một cước cũng không phản ứng.”
---------
Nam chính Thập Tam là ảnh vệ của nữ vương, sống trong trong thế giới nữ tôn, nơi phụ nữ mới được làm chủ, còn đàn ông phải phục vụ không được oán thán. Trong một lần làm nhiệm vụ không thành, anh trốn đi chờ chết ở một nơi hoang vắng. Số phận đưa đẩy, anh ảnh vệ xuyên không tới thế giới hiện đại và bị nữ chính Yến Thanh Vi nhặt về. Ở cô có hơi thở của chủ nhân Thập Tam, nên lúc đầu anh ta tưởng chủ nhân đang trừng phạt mình, một mực quỳ sụp xuống nhận lỗi làm nữ chính sợ hết hồn. Sau đó là quá trình Yến Thanh Vi đào tạo Thập Tam trở thành người hiện đại, không cho phép anh gọi cô là chủ nhân, hay động một tí là quỳ xuống. Quá trình có vui, có buồn, có cả cười ra nước mắt. Anh ảnh vệ đối xử với nữ chính vừa ngây thơ vừa ngu ngốc, lúc nào cũng như gà con bám lấy gà mẹ. Nhưng với người ngoài, anh ta thoắt cái trở thành một người đàn ông lạnh lùng, mạnh mẽ, đặc biệt chán ghét phụ nữ chạm vào người. Buồn cười nhất là những đoạn nữ chính bắt anh ảnh vệ chào hỏi bạn bè và anh ta nghĩ rằng chủ nhân coi mình như nam kĩ, chuẩn bị bán đi. Anh ảnh vệ suy sụp rồi quỳ xuống cầu xin nghĩ mà tội.
Truyện có đoạn khá đau lòng khi nữ chính bắt Thập Tam rời khỏi nhà mình. Anh đi lang thang lưu lạc nhưng vẫn âm thầm bảo vệ cô mà nữ chính không hề hay biết. May sao sau đó nữ chính đã nhận ra tấm lòng của anh và cho phép anh quay lại sống cùng mình.
Chỉ có một chi tiết cuối truyện làm tôi không hài lòng là sau khi hai người về già, Yến Thanh Vi chết đi và Thập Tam cũng chết theo. Đáng lẽ câu chuyện dừng lại ở đây là hoàn hảo, nhưng tác giả lại cố viết thêm đoạn hai người họ “xuyên không” về lại thế giới nữ tôn nơi Thập Tam sống lúc đầu.
Truyện ngọt ngào, cực sủng, suy nghĩ của anh ảnh vệ rất ngây thơ đáng yêu. Lúc ảnh “mang thai” đứa con của hai người lại càng hài hơn. Nếu bạn muốn đọc thử, link truyện ngay ở bên dưới đó. Nhớ cho tôi biết suy nghĩ của bạn khi đọc xong nhé.
-------------
Review by Huyên chiêu nghi - fb/ReviewNgonTinh0105
***
Cửa sổ bằng sắt, trong phòng khép kín , cửa cũng bị đóng lại.
Gương mặt Yến Thanh Vi không chút biểu cảm lấy súng ra, gần 13 cây súng khác nhau đặt trên bàn công tác, không tính mấy cây đã bị lấy đi, toàn bộ đều nằm im ắng ở trước mặt cô.
Yến Thanh Vi cười lạnh, lấy cây súng nằm đầu tiên, là một cây kiểu cũ, thuần thục tháo ra, sau đó cầm vải mềm đã được bôi dầu chuyên dụng, dùng sức lau đi lau lại họng súng.
Cửa sổ khắc hoa nằm trên vách tường không quá trắng, tà tà chiếu ra một bóng dáng, bên ngoài rất im ắng.
Gian phòng này là nằm ở phòng thứ 3 của tầng, giống như cánh của chim yến, đáng tiếc chỉ có một bên -- bởi vậy bị người khác gọi là “ Tòa nhà của thiên sứ gãy cánh”.
Tuy rằng Yến Thanh Vi là một cô gái thanh xuân, nhưng động tác lau súng của cô thật sự rất không tao nhã, nếu súng ống có thể, nó nhất định sẽ run run vì động tác thô bạo của cô, dù cho là ai bị đối xử thô bạo như vậy nhiều lần cũng sẽ không vui.
Tròng mắt của cô bình tĩnh , khi đánh giá mấy cây còn lại, vẻ mặt nói không nên lời khiến người ta phát lạnh.
Nếu là người bị nhìn chằm chằm như vậy, nhất định sẽ cách cô càng xa càng tốt, đáng thương là, bị đánh giá là một cây súng.
“Hừ hừ, các ngươi nên làm tốt chuẩn bị để ta chà đạp đi, đừng tưởng rằng bày ra hình dáng vô tội thê thảm là có thể tránh được !” trong lòng Yến Thanh Vi thầm nói một câu.
Cửa sắt phát ra tiếng vang, một người dàn ông trung niên đi vào, trong tay bưng một cái bình thủy tinh, dựa vào kinh nghiệm phong phú của mình ông ta lập tức chận bình lớn lại, ngăn chặn nước trà sắp tràn không ngừng tấn công nắp bình.
Yến Thanh Vi từ lúc người vào cửa đã phát hiện , phản ứng nhanh chóng chĩa họng súng về nơi phát ra tiếng động, “ Ai ? ”
Mời các bạn đón đọc Ảnh Vệ Xuyên Không (Ảnh Vệ Xuyên Đến Thật Dễ Nuôi) của tác giả Bản Sắc.