Thể Loại Tác Giả Tìm kiếm Đăng nhập Đăng kí

Vui lòng để tải file. Ấn để đăng nhập

Xuân Mang Lưu Luyến

Kiếp trước, Thẩm Thanh Lạc có một số phận bi thảm, nhưng may mắn được sống lại một lần nữa. Mẹ nàng mất sớm, Thẩm Thanh Lạc phải lớn lên với cha cùng tiểu thiếp và con gái riêng của ông, tuy đã sống hai đời nhưng thân nhân của nàng vẫn không thay đổi chút nào. Tiểu thiếp của cha nàng là Tiêu Thị, “mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng” từ nhỏ lớn lên vừa không yêu thương, vừa bắt nạt nàng; Thẩm Tử Du là người em gái cùng cha khác mẹ của Thẩm Thanh Lạc, tuy không ức hiếp tỷ tỷ của mình, nhưng cũng không coi nàng ra gì, suốt ngày chỉ biết quan tâm tới phấn son, trang sức. Cuối cùng là Thẩm Hựu Đường, tuy nói ông là cha ruột Thẩm Thanh Lạc nhưng chưa bao giờ dành cho nàng một chút tình cảm cha con, chỉ khi bán nàng đi nhận được bạc thì mặt mũi mới vui vẻ cười nói với đứa con gái này.

Khi Thẩm Thanh Lạc trùng sinh thì đã bị bán vào Cầu phủ, nhà nàng làm ăn thua lỗ, Thẩm Hựu Đường muốn nàng quyến rũ Cầu Thế Trinh. Cầu gia là thương nhân có tiếng, chỉ sợ nàng đòi không hết chứ không có chuyện không có tiền. Kiếp trước Thẩm Thanh Lạc một lòng yêu Cầu Thế Trinh, thế nhưng hắn lại không tin tưởng nàng, chỉ vì một hiểu lầm nhỏ do kẻ ngoài cuộc gây nên mà bắt nàng uống canh sảy thai, hại chết đứa con của hai người. Chuyện kiếp trước vẫn như một bóng ma ám ảnh tâm trí nàng, lần này sống lại, nàng thề sẽ không bao giờ dây dưa với hắn. Những chuyện xảy ra kiếp trước, kiếp này không khác biệt mấy, thế nhưng chính Cầu Thế Trinh mới là sự thay đổi khiến Thẩm Thanh Lạc không rõ, đâu là mộng, đâu là thực? Nếu nàng lại yêu hắn một lần nữa, kết cục đáng tiếc của kiếp trước liệu có lặp lại không?

Cầu Thế Trinh vừa thương yêu lại vừa sủng ái Thẩm Thanh Lạc, coi nàng như báu vật, nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan. Người ngoài nhìn vào đều thấy Cầu Gia tiểu thiếp đầy nhà, xòe hai bàn tay đếm cũng không đủ. Nhưng thật ra hắn lại chưa bao giờ chạm vào nữ nhân nào cả, lí do đơn giản chỉ vì họ đều không phải là Thẩm Thanh Lạc. Dù là Cầu Thế Trinh của đời trước hay đời này, từ lần đầu tiên gặp Thẩm Thanh Lạc, hắn đều nhất kiến chung tình. Chỉ khác ở chỗ lần này hắn toàn tâm toàn ý tin tưởng nàng, mọi mưu kế của tiểu tam hay kẻ nào muốn làm hại họ đều không lọt vào mắt hắn.

Thân là một Cầu Gia xưa nay chưa từng cúi đầu nay lại tự nguyện hầu hạ, chăm sóc cho một người làm trong phủ. Hạ không chê nóng, đông không chê lạnh, từ chẻ củi, đun nước, nấu ăn,… Cầu Thế Trinh đều tự tay làm cho Thẩm Thanh Lạc, hắn không để ai tới gần nàng, tự hắn quan tâm nàng là đủ rồi. (Đỉnh điểm là khi Cầu Thế Trinh viết lại gia quy: Lời phu nhân là lớn nhất :v) Sự nhiệt tình của hắn cuối cùng cũng được Thẩm Thanh Lạc tiếp nhận. Chính tình cảm chân thành và sự tin tưởng tuyệt đối của Cầu Thế Trinh đã khiến nàng dần mở lòng, xóa đi bóng ma tâm lí trong tim nàng. Và sau bao nhiêu khó khăn trở ngại, đánh kẻ xấu, đập tiểu tam, dứt được mọi nghịch cảnh, hai người cuối cùng cũng có được hạnh phúc viên mãn. Cho dù là hàng chục năm sau, ngày nào cũng quấn quýt keo sơn, tình cảm luôn luôn bền vững, mãi không xa rời.

-------

Trùng sinh không còn là một thể loại quá mới mẻ trong giới ngôn tình, “Xuân mang lưu luyến” không thể nói là một câu chuyện đặc sắc nhưng nó vẫn đủ để lại trong lòng người đọc một ấn tượng khó phai. Nữ chính khi trùng sinh tuy biết trước việc trong tương lai thế nhưng không bị buff thành “thần đồng” quá đà mà gây phản cảm, hơn nữa không yếu đuối, không dựa dẫm và có đầu óc suy lược cũng là một điểm cộng lớn. Câu chuyện phần đầu hơi nhạt nhưng đến gần giữa chuyện thì bắt đầu gay cấn, tất cả nhân vật lần lượt lên sàn, đây cũng là lúc những khó khăn và mưu kế được phơi bày thử thách nhân vật chính. Đối với Thẩm Thanh Lạc và cả Cầu Thế Trinh, họ đều phải đối mặt với hoạn nạn, tuy có lúc hơi hoảng loạn nhưng sau cùng vẫn giữ được bình tĩnh để đối phó mọi chuyện một cách thỏa đáng và sáng suốt, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn. (P/s: Tác giả có tâm, nam chính họ Cầu, tiểu tam họ Tiêu, nghe hôn sự 2 nhà Cầu Tiêu là đã biết không đến được với nhau rồi :v :v)

Chỉ có một điều làm tôi không thích ở ngoại truyện, khi ấy tác giả mới tiết lộ Cầu Thế Trinh hai kiếp này không phải là cùng một người. Kiếp trước sau khi Thẩm Thanh Lạc chết, Cầu Thế Trinh tự vẫn theo nàng, dù có xuống Hoàng Tuyền cũng vẫn tìm kiếm bóng hình giai nhân, cho tới khi biết được nàng đã có một cuộc sống hạnh phúc với “bản thân khác” của mình mới an tâm, không chịu đầu thai chuyển kiếp mà cam lòng hồn phi phách tán. Theo tôi nghĩ Cầu Thế Trinh của đời trước không phải không yêu Thẩm Thanh Lạc mà chỉ không biết thể hiện tình cảm của hắn. Nếu tác giả để hắn được trùng sinh đời này giống Thẩm Thanh Lạc có lẽ sẽ tốt hơn chăng?

Ngoài ra đây là một bộ truyện sẽ làm các sắc nữ được mãn nhãn, từ đầu tới cuối chuyện đều có cảnh 18+ cấm trẻ em :v Anh nhà khá bựa, cứ sờ mó chị nhà một chút là đòi “biểu tình” thế nhưng vẫn một mực nghe lời chị nhà, không được “ăn” là phải đi dội nước lạnh dập lửa ngay. Gần cuối truyện khi Thẩm Thanh Lạc bỏ cấm lệnh, Cầu Thế Trinh mới không cần “thủ thân như ngọc” nữa mà chính thức bước vào cảnh 21+ luôn :v

---------

Review by Tuệ Tần - fb/ReviewNgonTinh0105

***

Thật là đau! Tim đau đến tê tâm liệt phế, trên thân thể còn cảm giác đang bị đè nặng, Thẩm Thanh Lạc sâu kín thở dài:

Tại sao ngay cả chết cũng không cho nàng chết thống khoái? Còn phải hành tội nàng như vậy?

Nơi cổ truyền đến đau đớn cắt đứt tiếng thở dài của Thẩm Thanh Lạc, thoáng nghiêng đầu híp mắt nhìn đến trên cổ mình lại phát hiện ra một cái đầu lớn, Thẩm Thanh Lạc khắc chế không được thét chói tai ra ngoài, vậy mà nàng nghe được không phải tiếng thét chói tai, mà là thanh âm bé đến nỗi nghe như rên rỉ đứt quãng.

"Không giả bộ bất tỉnh nữa hả ?" Một tiếng cười nhẹ phát ra, cái đầu trên cổ kia ngẩng lên nhìn nàng.

Thanh âm này thế nào lại quen thuộc như vậy? Thẩm Thanh Lạc mở ra mí mắt nặng trĩu, nhưng vừa mở mắt, Thẩm Thanh Lạc mơ mơ màng màng đầu càng mơ hồ, Cầu Thế Trinh cũng theo nàng tới địa phủ sao? Nhưng là không giống, Cầu Thế Trinh cũng hai mươi bảy tuổi rồi, trước mắt gương mặt này mặc dù dáng dấp hết sức tương tự Cầu Thế Trinh, tuy nhiên còn trẻ hơn 5, 6 tuổi.

"Ngươi là ai?" Thẩm Thanh Lạc nói lẩm bẩm, trong lúc nhất thời cũng quên người nọ đang nằm ở trên người mình.

"Ta là ai?" Người nọ khóe môi nhếch lên, một nụ cười đông lạnh cương nghị, mặt mày bởi vì nụ cười thản nhiên này hơi có vẻ nhu hòa, một đôi tròng mắt đen hòa hợp tình dục trong nháy mắt sáng chói chói.

Thẩm Thanh Lạc sửng sốt, người này thật cùng Cầu Thế Trinh quá giống nhau, trước khi chết, nếu như những lúc hoan hảo mà nàng dịu dàng thuận phục, Cầu Thế Trinh con người lạnh lùng này cũng nhìn nàng như vậy, vô cùng sáng lạn.

"Chớ giả bộ, giả bộ liền có vẻ là giả." Nụ cười trên gương mặt góc cạnh phân minh, mà bàn tay của hắn không ngừng hướng trước ngực nàng tìm kiếm, lục lọi xoa lấy, trong miệng nói: "Thanh Lạc, thì ra là ngươi tên là Thanh Lạc, người đẹp, tên cũng dễ nghe, vốn là không muốn , không nghĩ tới là ngươi cũng rất được."

Nhiệt lưu kỳ quái từ trước ngực vọt lên, từng đợt từng đợt kéo dài hướng sâu trong thân thể khuếch tán, sự kích thích này khiến Thẩm Thanh Lạc vô cùng không thoải mái, nàng biết đây là khúc dạo đầu khiến thân thể của nàng hướng Cầu Thế Trinh khuất phục. Kỳ quái, trong lòng nàng tại sao nhận định người nọ là Cầu Thế Trinh, hơn nữa đối với sự xâm phạm của người này không có kháng cự?

Thẩm Thanh Lạc khẽ chuyển động mắt, đập vào mắt cũng không phải quỷ khí dày đặc của điện diêm vương, nàng nằm đang nằm trên một chiếc giường lớn được khắc họa tinh xảo, giường lớn treo màn lụa đỏ mềm Yên La. Thẩm Thanh Lạc hoàn toàn cứng đờ, cảnh tượng quen thuộc chứng tỏ, đây là, đây là nàng cùng Cầu Thế Trinh lần đầu mây - mưa trên cái cái giường này.

Mời các bạn đón đọc Xuân Mang Lưu Luyến của tác giả Tự Thị Cố Nhân Lai.