Thể Loại Tác Giả Tìm kiếm Đăng nhập Đăng kí

Vui lòng để tải file. Ấn để đăng nhập

Tôi Là Lối Cổng

Mười tám năm sau lần xuất bản đầu tiên, Tôi là lối cổng vẫn còn rộn ràng với hiện tại. Osho đã nói về những chân lí vĩ đại hơn đang hiển lộ cho chúng ta khi chúng ta trở nên sẵn sàng nghe chúng. Và, như tôi đang viết đây, tôi nhìn quanh phòng, vào những người tôi đã biết qua bao năm và tôi thấy bao nhiêu điều đã xảy ra cho chúng ta. Đối với tôi dường như bây giờ Osho không nói về các bí mật vĩ đại đang hiển lộ bằng lời, hay nói cho chúng ta về bất kì cái gì khác hơn Người đã có, mà thay vì thế, Người đã biết rằng qua tất cả việc nói của Người, chân lí tối hậu, im lặng, sẽ dần dần thấm vào bản thể chúng ta. Nỗi sợ sẽ bắt đầu tan biến, hoài nghi sẽ bắt đầu tan biến, khi tâm trí đơn giản bắt đầu mất đi sự kìm kẹp chúng ta. Nhiều điều xảy ra cho chúng ta hơn là tâm trí chấp nhận.
“Bạn không thể nào đọc được bất kì cuốn sách nào mà bạn không biết theo một cách nào đó. Bạn chỉ có thể đọc bản thân mình mà không cái gì khác. Cho nên nếu bạn đọc Dhammapada của Phật, đấy không phải là Dhammapada của Phật mà bạn đang đọc đâu, đấy là Dhammapada của bạn đấy. Bây giờ bạn sẽ là người sáng tạo của nó. Bây giờ chiều sâu của bạn sẽ đạt tới chiều sâu của lời Phật. Bạn không thể vượt ra ngoài bản thân mình; bạn không thể có bất kì thoáng nhìn về bất kì cái gì bên ngoài bản thân mình.”
Tôi nhớ tới Osho bảo chúng ta nhiều lần là Người không làm gì cả. Bây giờ, dường như là tôi đã hiểu sâu sắc hơn bao giờ hết, rằng Người đơn thuần tiết lộ cho chúng ta điều ta đã biết, rằng Người đang đánh thức điều đơn thuần đã rơi vào trong giấc ngủ.
Nước mắt rơi xuống khi tôi viết những dòng này và tôi tự hỏi sao vậy. Câu trả lời dường như tới là tôi đang được tràn ngập bởi cái một mình của Bản thể, Bản thể này, cái đã đưa chúng ta từng bước qua những khoảnh khắc đêm tối và khủng khiếp nhất bằng tình yêu mà Người đang là, chân lí mà Người đang là. Chẳng ai biết được điều gì sắp xảy ra. Nhưng, tin cậy của chúng ta càng rơi vào tin cậy của Người, chúng ta càng có nhiều khả năng đi qua những bước chuyển khó khăn và bước ra càng ít sợ hãi, ít bị thuyết phục rằng chúng ta chỉ là những con quái vật phải sống trong che giấu.
Tôi là lối cổng mở ra nhiều cánh cửa. Khi bạn đọc, và liếc nhìn vào trong các các cánh cửa đó, một hay nhiều cánh cửa có thể gợi nên một kí ức sâu sắc trong bạn, vì Người động chạm tới mọi điều. Trong thực tế, Lối cổng là Cổng vô môn. Nhưng, Osho chưa bao giờ muốn chúng ta bị mắc kẹt trong kí ức: “Đừng bao giờ nhớ bất kì cái gì đã xảy ra. Không kinh nghiệm nào nên được tích luỹ và nuôi dưỡng. Khi nó xảy ra, vứt bỏ nó đi, quên nó đi, và đi tới. Không có cái gì trừ bùng nổ toàn bộ là có tác dụng, cho nên đừng chú ý tới những bùng nổ nho nhỏ.”
Thế giới thường khép cánh cửa của nó với Osho. Nhưng tất cả những cánh cửa của Osho đều mở. Người là sự cởi mở. Một hình ảnh vụt thoáng hiện trong tâm trí tôi: Thế giới tựa như một cụ già, đắng cay dõi mắt chăm chú qua một khe hở; và Osho là con mắt trống rỗng, cởi mở của đứa trẻ.
Với những ai trong các bạn còn chưa bao giờ đọc Tôi là lối cổng, tôi nói nên đọc nó. Với những ai trong các bạn đã đọc nó vài năm trước đây, tôi nói nên đọc lại nó lần nữa. Và với mọi người tôi nói, trên hết, uống nó đi, nó là nguồn vô tận nước cam lồ của cuộc sống. “Bạn làm phần bạn, và nhớ rằng bạn có khả năng làm phần của bạn thôi. Bất kì khi nào bạn có thể buông xuôi, thầy sẽ tới. Thầy vẫn có đó. Thầy bao giờ cũng trong sự tồn tại. Thế giới này chưa bao giờ thiếu thầy, nó bao giờ cũng thiếu đệ tử.”

Ma Satya Priya
Poona, 1990

***

Acharya Rajneesh, hay Bhagwan Shree Rajneesh, người về sau được thế giới biết đến với cái tên Osho, sinh năm 1931 ở làng Kuchwada, bang Madhya Pradesh, thuộc miền Trung Ấn Độ. Là con trai cả trong một gia đình Kỳ Na Giáo (Jaina), một trong những tôn giáo lâu đời nhất trên thế giới, Osho chưa từng theo bất kỳ tôn giáo nào. Khi còn nhỏ, Osho đã là một đứa trẻ thông minh, nổi loạn, tự lập, hiếu kỳ về những lễ nghi tín ngưỡng cổ truyền và chịu ảnh hưởng sâu sắc từ bà ngoại, một người phụ nữ sắc sảo.

Sau khi có học vị thạc sĩ Triết học tại Đại học Saugar năm 21 tuổi và đạt tới giác ngộ (Samadhi) vào năm 1970, Osho du thuyết nhiều nơi trên đất Ấn. Ông bắt đầu truyền giảng những khái niệm tâm linh mới mẻ gây tranh cãi, như thông qua dục (Sex) để đạt siêu tâm thức (Super-Consciousness) và đưa ra phương pháp thiền mới, gọi là thiền động (Dynamic Meditation) - một sự pha trộn các tư tưởng triết học và đạo giáo lớn đương thời. Tư tưởng của Osho lan tỏa khắp mọi nơi, thu hút hàng ngàn môn đệ trên toàn cầu.

Qua nhiều biến động, Osho di cư từ Ấn Độ sang Mỹ để chữa bệnh, rồi bị trục xuất quay về Pune (Poona) ở nước nhà. Osho yếu dần và “rời thân thể” năm 1990. Ông để lại cả một gia tài sách và những bài giảng ghi hình ghi âm lên tới 7000 giờ lưu trữ bằng 47 thứ tiếng, các hình thức tập thiền và một trung tâm tu học rộng 16 mẫu đất (khoảng 162.000 m2) cách Bombay 100 dặm.

Osho không theo bất kỳ tín ngưỡng nào. Ông cũng không truyền giảng bất kỳ đạo giáo nào. Thứ duy nhất ông thuyết giảng là Đạo, với quan niệm Thượng Đế nằm trong vạn vật. Với sứ mạng tạo một thế giới tỉnh thức, Osho đưa ra và muốn phổ biến hình ảnh về con người mới - được ông gọi với cái tên Phật Zorba.

Nhóm “người mới” là hình ảnh những người trỗi dậy thay thế thế hệ đang hấp hối, họ chấp nhận bản ngã của chính mình - vừa nhảy múa vui ca giữa cuộc đời, vừa cảm thấy an tịnh khoan hòa. Osho tin tưởng đó là một tương lai hoàng kim của nhân loại, khi con ngời ngừng tự hỏi về tương lai của chính mình và con em họ.

Nhiều đạo lý thuyết giảng của Osho vẫn còn gây tranh cãi trong cộng đồng và gây tai tiếng trong thời gian ông còn sống. Nhưng không thể phủ nhận, với trí tuệ, kỹ năng thuyết giảng đầy cuốn hút, một lối văn giản dị cùng óc hài hước và nhân cách của mình, Osho đã lay động trái tim và thay đổi cuộc sống của hàng triệu người.

Mời các bạn đón đọc Tôi Là Lối Cổng của tác giả Osho.