Tóm tắt & Review (Đánh Giá) sách Tự Truyện Michael Carrick - Giữa Những Lằn Ranh của tác giả Michael Carrick.
Tôi không chỉ chơi bóng cho Manchester United. Tôi sống vì đội bóng. Cả đời tôi gắn liền với nơi này. Dù tôi làm gì hay đi tới đâu, Manchester United luôn ở trong tâm trí và trái tim tôi. Tôi yêu và đón nhận thách thức mà Manchester United đặt ra cho mình. Bạn biết đấy, đã chơi cho đội bóng vĩ đại này thì phải sẵn sàng chấp nhận thực tế là ở đấy không bao giờ có những lối thoát dễ dàng. Mức độ áp lực và kỳ vọng đều cao ngất ngưởng. Một vài cầu thủ vượt qua được và tận hưởng thực tế đó, một số khác thì không. Rất khốc liệt.
***
Tóm tắt
Tự truyện Michael Carrick - Giữa Những Lằn Ranh là câu chuyện về cuộc đời và sự nghiệp của cựu tiền vệ người Anh, Michael Carrick. Carrick sinh ra ở Wallsend, Anh, và bắt đầu sự nghiệp bóng đá của mình tại Newcastle United. Sau đó, anh chuyển đến Tottenham Hotspur, nơi anh giành được FA Cup và League Cup. Năm 2006, Carrick chuyển đến Manchester United, nơi anh đã giành được 5 chức vô địch Premier League, 1 chức vô địch UEFA Champions League, 1 chức vô địch FIFA Club World Cup và nhiều danh hiệu khác.
Trong cuốn sách, Carrick chia sẻ về những thăng trầm trong sự nghiệp của mình, từ những khó khăn khi mới bắt đầu đến những thành công rực rỡ khi thi đấu cho Manchester United. Anh cũng nói về những mối quan hệ cá nhân của mình, bao gồm gia đình, bạn bè và đồng đội.
Review
Tự truyện Michael Carrick - Giữa Những Lằn Ranh là một cuốn sách chân thành và hấp dẫn. Carrick là một người kể chuyện tài ba, và anh đã chia sẻ những câu chuyện thú vị về cuộc đời và sự nghiệp của mình.
Cuốn sách bắt đầu với những năm tháng đầu đời của Carrick ở Wallsend. Carrick là một cậu bé nhút nhát và nhút nhát, nhưng anh đã sớm phát hiện ra niềm đam mê với bóng đá. Anh bắt đầu chơi bóng cho các đội trẻ của Newcastle United, và anh đã nhanh chóng trở thành một cầu thủ tài năng.
Carrick chuyển đến Tottenham Hotspur năm 2004, và anh đã có một thời gian thành công ở đó. Anh đã giành được FA Cup và League Cup, và anh đã được bầu là cầu thủ xuất sắc nhất của Tottenham Hotspur năm 2005.
Năm 2006, Carrick chuyển đến Manchester United, và đó là bước ngoặt trong sự nghiệp của anh. Anh đã giành được 5 chức vô địch Premier League, 1 chức vô địch UEFA Champions League, 1 chức vô địch FIFA Club World Cup và nhiều danh hiệu khác trong thời gian thi đấu cho Manchester United.
Carrick là một cầu thủ quan trọng trong thành công của Manchester United trong những năm qua. Anh là một tiền vệ trung tâm có khả năng phòng ngự và tấn công tốt. Anh cũng là một cầu thủ thông minh và có kinh nghiệm.
Trong cuốn sách, Carrick đã chia sẻ về những khó khăn mà anh phải đối mặt trong sự nghiệp của mình. Anh đã bị chấn thương nhiều lần, và anh cũng đã phải đối mặt với sự cạnh tranh từ các cầu thủ khác. Tuy nhiên, Carrick đã vượt qua tất cả những khó khăn đó và trở thành một cầu thủ thành công.
Tự truyện Michael Carrick - Giữa Những Lằn Ranh là một cuốn sách thú vị và bổ ích dành cho những người hâm mộ bóng đá. Cuốn sách cung cấp một cái nhìn sâu sắc về cuộc đời và sự nghiệp của một cầu thủ vĩ đại.
Một số điểm nổi bật
Một số ý kiến của độc giả
***
Tôi không chỉ chơi bóng cho Manchester United. Tôi sống vì đội bóng. Cả đời tôi gắn liền với nơi này. Dù tôi làm gì hay đi tới đâu, Manchester United luôn ở trong tâm trí và trái tim tôi. Tôi yêu và đón nhận thách thức mà Manchester United đặt ra cho mình. Bạn biết đấy, đã chơi cho đội bóng vĩ đại này thì phải sẵn sàng chấp nhận thực tế là ở đấy không bao giờ có những lối thoát dễ dàng. Mức độ áp lực và kỳ vọng đều cao ngất ngưởng. Một vài cầu thủ vượt qua được và tận hưởng thực tế đó, một số khác thì không. Rất khốc liệt.
Tôi từng nghĩ rằng mình là một người tận tâm trước khi tới United, nhưng hóa ra không phải. Thứ Hai, ngày 31 tháng 7 năm 2006, là ngày mà cuộc đời của tôi vĩnh viễn thay đổi, bắt đầu với việc gia nhập một trong những đội bóng vĩ đại nhất trên thế giới. Câu chuyện về Manchester United là câu chuyện về các huyền thoại - Những đứa trẻ của Busby, Thảm họa hàng không Munich, George Best, Sir Bobby Charlton, Bryan Robson, Thế hệ ’92, Sir Alex Ferguson, Cú ăn ba ’99, và còn nhiều nữa. Lịch sử, truyền thống và văn hóa đã biến Old Trafford thành một nơi đặc biệt. Vừa tới từ Tottenham Hotspur, tôi lập tức bị sức mạnh và sự lãng mạn của Manchester United cuốn đi, để rồi chính thức bước vào một cuộc phiêu lưu mà tôi chưa từng dám mơ tới. Tôi là một trong số ít những người may mắn được đại diện cho đội bóng tuyệt vời này, nhưng tôi chưa từng một lần xem đặc ân ấy là điều mặc nhiên. Tôi hy sinh rồi hy sinh và lại hy sinh để có thể làm được tốt nhất trong khả năng của mình. Đấy là trách nhiệm mà tôi luôn mang theo với niềm tự hào.
Tôi chỉ là một gã trai bình thường tới từ Wallsend, miền Đông Bắc nước Anh, chẳng có gì đặc biệt, không giỏi hơn mà cũng chẳng tệ hơn bất kỳ ai khác. Tôi cảm thấy mình may mắn một cách khó tin khi được trở thành thành viên của một đội bóng đã chắp cánh cho cuộc đời của không biết bao nhiêu con người với đủ mọi thành phần xuất thân. Cảm xúc mà United mang tới cho cuộc sống của mọi người là một cái gì đó thực sự đẹp đẽ. Tôi yêu cách các cổ động viên của United thể hiện và sẻ chia tình cảm, như thể cuộc sống của họ phụ thuộc hoàn toàn vào nó vậy. Ở Old Trafford, cảnh tượng và âm thanh mà 75.000 người tới để cổ vũ cho chúng tôi mỗi tuần tạo ra là đầy ma thuật. Không còn là họ và chúng tôi. Mà là CHÚNG TA. Ngay từ đầu, tôi đã xác định mình cũng chỉ là một cổ động viên, chỉ khác một chút ở chỗ, tôi là một cổ động viên với đôi giày thi đấu và phải gánh trên vai những trách nhiệm và áp lực. Tôi đã học thuộc tất cả các bài hát của United, tự tìm tòi về lịch sử của câu lạc bộ, và rốt cuộc đã yêu United tới mức tự hứa rằng sẽ có một ngày tôi đứng chung vai với các cổ động viên trong một trận đấu trên sân khách. Tôi đã được nghe những âm thanh vang dội và đầy tự hào từ các cổ động viên trong mọi trận đấu sân khách, và mỗi lần như thế, tôi lại ao ước được có cơ hội trở thành một phần của bữa tiệc đó. Cơ hội ấy cuối cùng cũng xuất hiện, vào ngày 17 tháng 1 năm 2016, khi tôi phải vắng mặt vì chấn thương ở trận đấu trên sân của Liverpool, đối thủ khó chịu nhất của chúng tôi. Ban đầu, khi tôi bày tỏ ý định theo dõi trận đấu từ khán đài cùng các cổ động viên, ban lãnh đạo đội bóng tỏ ra lo lắng, vì lý do an ninh. Họ muốn tôi ngồi trong khu vực dành cho quan chức.
“Cảm ơn, nhưng sẽ không có chuyện đó,” tôi đáp lại. “Tôi sẽ đi cùng với các cổ động viên.”
Phil Jones, lúc ấy cũng đang chấn thương, nghe được từ đâu đó ý định của tôi. “Anh định vào sân với các cổ động viên à, Carras?!”
“Đúng, 100% là tớ sẽ đi, Jona ạ.”
“Thế được rồi! Tôi cũng đi luôn!”
Thế là Jona đi cùng bạn của anh ấy, còn tôi thì đi cùng em trai Graeme và cậu bạn thân Alex Bruce. Chúng tôi đỗ xe ở công viên Stanley, rồi từ đó bước những bước đầu tiên lên lãnh địa của kẻ thù. Tôi đã tới Anfield rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng tới trên xe buýt của đội và được bảo vệ nghiêm ngặt. “Có thể sẽ có nhiều chuyện hay ho đấy,” tôi thì thầm vào tai Graeme trong khi cả bọn đang cố đi thật nhanh về phía lối vào dẫn lên khu khán đài Anfield Road. Tôi không muốn đánh nhau hay những thứ đại loại thế, nhưng cũng hy vọng là sẽ trải qua một chút gì đó cam go để có thể hiểu được những gì các cổ động viên của United thường phải trải qua khi tới Anfield. Khi vào được sân, trong tôi dâng lên một cảm giác phấn khích khó tả. Hôm đó tôi đội một chiếc mũ len và quàng khăn để không ai có thể nhận ra mình. Nhưng tôi thì nhìn được tất cả. Tôi thâu vào mọi chi tiết. Bên trong sân, dưới những mái che, người chen kín. Nhiều cổ động viên của United nhận ra tôi nhưng vẫn phải kiểm tra lại vì không thực sự tin đó là sự thật. Một số khác thì vừa vỗ vỗ lên vai người bên cạnh vừa há hốc miệng nhìn tôi. Đó có phải là Carrick không?!
Chính xác! Đấy chính là trải nghiệm mà tôi luôn muốn có. Ở ngoài sân, tôi đã kiểm tra kỹ vé để chắc chắn về chỗ ngồi của mình. Nhưng khi vào sân, nhìn các cổ động viên, tôi chợt muốn cười lớn. Làm gì có ai ngồi! Tất cả đều đứng! Cứ kiếm một khoảng trống và đứng vào đó! Thật tuyệt vời! Màn ca hát trước trận của các cổ động viên thực sự đẳng cấp, và tới khi trận đấu diễn ra thì còn ấn tượng hơn nữa. Không khí ở đó thật điên rồ, còn hơn cả những kỳ vọng của tôi! Tới khi Wayne Rooney ghi bàn thì không còn gì để nói. Có những người chạy một mạch qua 20 hàng ghế tới chỗ tôi chỉ để ăn mừng. Thực sự hỗn loạn! Tôi có mặt ở đây hôm nay chính vì điều đó - sự bùng nổ của cảm xúc mà chỉ có bóng đá mới tạo ra được.
Tôi yêu từng thời khắc được ở cùng với các cổ động viên của Manchester United ở Anfield. Chúng tôi đã đứng bên nhau và cùng cổ vũ cho đội bóng giành thắng lợi. Một trong những lời khen tặng tuyệt vời nhất mà tôi từng nhận được trong suốt cuộc đời mình là từ Gary Neville, khi anh viết trong tờ giới thiệu của trận đấu vinh danh tôi vào năm 2017: “Mỗi khi chúng tôi giành được một danh hiệu nào đó và tổ chức ăn mừng, anh ấy chẳng bao giờ vắng mặt, luôn là người hát hò nhiệt tình nhất và cũng luôn là người cuối cùng ra về. Không ai tận hưởng cuộc sống ở United nhiều hơn anh ấy.”
Các con tôi, Louise và Jacey, cũng bị ám ảnh với United chẳng kém gì tôi. Với Louise, tình cảm ấy tích tụ dần dần, khi con bé đã lớn hơn. Con bé lúc này cũng đang chơi bóng và biết về các cầu thủ nhiều hơn cả tôi. Nó lúc nào cũng thể hiện được sự am hiểu, và không ngừng nói về các chiến thuật. Lou bắt đầu yêu United và bóng đá khi nó đi học và phải tìm cách thích nghi với thực tế khó khăn khi là con gái của tôi. Không may cho nó là chẳng có nơi trú ẩn nào cả. Nó phải lao vào những cuộc chiến trên sân chơi, để bảo vệ… tôi. Và tôi cũng luôn về phe con bé. Jacey thì bập vào bóng đá từ rất sớm, giống như tôi, ngay khi vừa biết đi là nó cũng bắt đầu đá bóng.
Old Trafford giống như một ngôi nhà với bọn trẻ. Dù chúng tôi từng tới Wembley, nhưng Jacey vẫn không ngừng nài nỉ tôi đưa nó đi xem một trận sân khách của United, nên vào ngày 20 tháng 1 năm 2018, tôi quyết định chở nó tới Burnley. Chúng tôi dừng lại trước Turf Moor, và Jacey tỏ ra ngạc nhiên, “Bố, sân đây á bố?” Phản ứng của Jacey không hề tiêu cực, nó không có ý chê bai sân bóng của Burnley, chỉ là nó quá ấn tượng với cảnh tượng mà nó vừa nhìn thấy. Một kiểu tò mò.
“Đúng rồi, Jace, sân này cũng nằm ngay bên đường. Đúng kiểu cũ đấy con!”
“À, vâng, đúng rồi!”, nó trả lời, và rảo chân bước về phía Turf Moor. Để lên được chỗ ngồi, tôi và Jacey phải đi qua đường hầm, đúng vào lúc các cầu thủ đang ra sân để khởi động, nên Jacey có cơ hội đập tay với từng người một. Nó nghĩ tất cả các cầu thủ đều là bạn của nó, sau những lần tới Carrington để xem tôi tập luyện. Chúng tôi còn phải đi qua cả phòng thay đồ, và bởi vì trong phòng không có ai, nên tôi đánh bạo cho Jacey vào tham quan. Bất ngờ José Mourinho xuất hiện, và thế là thằng bé xoắn hết cả lên. Jacey ngồi vào vị trí của David de Gea, đọc từng chữ trên tờ giới thiệu trận đấu, trước khi hát các bài hát cổ động quen thuộc với những người phụ trách trang phục. “From the banks of the Irwell to Sicily, we will fight, fight, fight for United FC”, nó ngân nga, vẻ thích thú ghê lắm. Bucks, một trong những người phụ trách trang phục của chúng tôi, cũng rất thích các bài hát cổ động, và ông ấy luôn có cách khiến cho Jacey phải hát. Louise và Jacey đều đặc biệt thích bài hát về Cantona, “We’ll drink a drink, a drink, a drink; to Eric the king, the king, the king…”
Chúng thuộc hầu như tất cả các bài hát, và biết mặt rất nhiều cầu thủ cũ của United. Tôi thường nghĩ, Làm thế nào mà bọn nó biết được nhỉ? Chắc hẳn là chúng phải thừa hưởng điều đó từ tôi, bởi vì khi còn là một đứa trẻ, tôi rất thích các bài hát cũng như cảm giác gắn bó trong tập thể. Có đôi lần tôi bắt gặp chúng đang bắt nhịp một bài hát của United cho đám bạn, và những lần như thế, tôi đều nghĩ thầm, Hay lắm, nữa đi các con! Chúng đang chia sẻ tình yêu dành cho Manchester United cùng với tôi. Mỗi lần chúng hát bài hát mà các cổ động viên sáng tác riêng cho tôi là tôi lại bật cười. Nhưng tôi biết chúng sẽ dõi theo Manchester United trong suốt phần đời còn lại.
Trở lại với Turf Moor, tôi không chắc là Jacey ý thức được nó may mắn tới nhường nào. Từ khi tới United, tôi chưa bao giờ thấy có đứa trẻ nào được phép có mặt trong phòng thay đồ trước một trận đấu. Tôi biết là chúng tôi phải nhanh chóng rút lui trước khi các cầu thủ trở lại sau màn khởi động. Tôi bảo Jacey đứng ngoài trong khi nói chuyện với các đồng đội. Hành lang ở Turf Moor rất hẹp, nên Jacey và tôi phải ép sát người vào tường để nhường chỗ cho các cầu thủ khi họ quay trở lại sân. Một lần nữa các cầu thủ mỗi người lại dành tặng cho Jacey một cái đập tay, sau mỗi cú đập, khuôn mặt nhỏ nhắn của nó lại sống động như một bức tranh. Đội bóng của tôi là như thế đó, lúc nào cũng đầy quan tâm.
Chúng tôi bước ra ngoài đường hầm. Ở Turf Moor, ngay giữa khán đài dành cho cổ động viên của đội khách là khu vực ban tổ chức dành riêng cho ban huấn luyện của hai đội; vì khu vực này ở ngay trước phòng thay đồ nên các thành viên trong ban huấn luyện có thể nhanh chóng đi vào đó trong giờ nghỉ. Jacey và tôi quyết định tới đấy ngồi và lập tức nhận ra mình đúng đắn đến thế nào khi các cổ động viên của United chỉ cách chúng tôi năm hay sáu hàng ghế gì đó. Jacey có dịp hát hò tưng bừng. Các cổ động viên nhanh chóng nhận ra chúng tôi, và cũng rất nhanh chóng ra cho tôi một “đề bài” quá khó. “Carrick, Carrick, hát một bài đi.” Ngay cả bây giờ, ở tuổi ngoài 30, tôi vẫn là một người rụt rè, nên tôi cứ lưỡng lự mãi trước yêu cầu của họ cho tới khi Jacey huých vào mạng sườn tôi. “Cố lên bố ơi. Hát một bài thôi.” Những cú huých nặng dần lên. “Thôi nào bố. Bố phải hát một bài đi.”
“Con bắt nhịp đi, Jacey, rồi bố sẽ hát.”
“Không, không, không. Bố tự hát đi. Ngay bây giờ.”
Chả biết làm gì khác, tôi đứng dậy và bắt đầu rống lên, “U-N-I-T-E-D, UNITED ARE THE TEAM FOR ME…” Rồi tôi dừng lại và ngồi xuống. Các cổ động viên hát nốt phần còn lại, và cả khu khán đài gần chỗ chúng tôi trở nên sôi động hơn bao giờ hết! Tôi yêu cảm giác đó! Vào giờ nghỉ, chúng tôi trở lại phòng thay đồ. Jacey chờ ở ngoài hành lang với một túi kẹo. Marouane Fellaini đi ngang qua và tiện tay nhón mấy cái. Sang hiệp hai, Jacey tiếp tục ca hát không ngừng. Và khi Anthony Martial ghi được bàn thắng, thằng bé yêu cầu tôi nhấc nó lên cao để có thể thấy được cảnh tượng các cổ động viên của United đang phát cuồng vì sung sướng. Thật là một ngày tuyệt vời!
Trên ô tô trở về nhà, tôi hỏi Jacey, “Hôm nay con có vui không?” “Vui lắm ạ! Bố có biết phần vui nhất là gì không? Đó là khi bố đứng dậy hát!”
Câu trả lời làm tôi sướng âm ỉ. Sau tất cả, nó đã có một ngày đầy ắp sự kiện: được có mặt trong phòng thay đồ, đập tay các cầu thủ, gặp gỡ José… Đấy đâu phải là những chuyện tầm thường, đúng không? Xe vừa dừng, Jacey đã phóng như bay vào nhà, miệng thì hát vang bài hát mà nó mới học được, “Rom, Rom, Romelu, Romelu Lukaku, Man United’s No 9, Romelu Lukaku.” Hành động đó của Jacey, sự phấn khích mà nó thể hiện trong suốt và sau chuyến đi tới Burnley, đã đưa tôi trở lại thời thơ ấu, với những ngày bố còn hay dẫn tôi tới St James’ Park để xem Newcastle United chơi bóng. Tôi có cảm giác như bản thân đang trao lại chiếc quyền trượng mang tên tình yêu bóng đá mà tôi nhận từ bố sang cho các con của mình!
Mời các bạn mượn đọc sách Tự Truyện Michael Carrick - Giữa Những Lằn Ranh của tác giả Michael Carrick.