Thể Loại Tác Giả Tìm kiếm Đăng nhập Đăng kí

Vui lòng để tải file. Ấn để đăng nhập

Ảnh Đế Là Miêu Nô

Văn án:

Du Nhiên là một biên kịch mới vào nghề, tài hoa hơn người nhưng lại không có danh tiếng.

Cố Khải xuất thân là diễn viên nhí, năm mười tám tuổi đạt giải thưởng Nam diễn viên xuất sắc nhất, trở thành ảnh đế trẻ tuổi nhất trong lịch sử.

Cha mẹ lần lượt tái hôn, Cố Khải trở nên cô độc, ham muốn duy nhất là cho mèo ăn.

Nhưng anh không hề hay biết, bản thân mình đang nuôi dưỡng một nàng mèo có thể biến thành người.

Làm người thì bị ghét bỏ, làm mèo lại được cung phụng. Du Nhiên thường xuyên cảm khái, là người còn không bằng một con mèo.

Hứa Du Nhiên là một nàng mèo Ragdoll kiêu ngạo, “huyết thống của Hứa gia cực kỳ đặc biệt, có thể chuyển biến tự do giữa dạng người và dạng mèo. Nhưng khi chưa tròn mười tám tuổi, mỗi tháng đều sẽ có một ngày bất kỳ bị cưỡng chế biến thành mèo. Hai mươi bốn giờ sau khi biến thành mèo mới có thể khôi phục năng lực chuyển đổi tự do, một lần nữa trở về thành người.”

Một lần Hứa Du Nhiên biến thành mèo đi dạo ngoài công viên, vô tình gặp được cậu nhóc Cố Khải khi ấy đang lạc lõng bơ vơ vì gia đình đổ vỡ, nàng mèo quý phái vì thức ăn chấp nhận hạ mình an ủi cậu nhóc kia một chút.

Ai mà ngờ được lại đụng trúng một tên hoàn cảnh đáng thương, đã cuồng mèo lại còn giỏi làm nũng với mèo cơ chứ, cứ thế Hứa Du Nhiên cũng không đành lòng bỏ mặc cậu ta, cứ đến cuối tuần lại chạy đến chơi với Cố Khải.

Tại sao là cuối tuần đến chơi mà không ở cùng luôn, bởi vì ai bảo cô là một con mèo nhưng không những phải đến trường, tối phải làm bài tập mà còn phải thi đại học nữa chứ.

Cố Khải là diễn viên xuất đạo từ nhỏ, lớn lên trong ánh hào quang, trưởng thành từ những vai diễn nhí, anh nhận được giải ảnh đế khi tuổi còn rất trẻ. Gia đình đổ vỡ khi Cố Khải còn nhỏ, cha mẹ không quan tâm cảm nhận của anh làm cho anh rất cần một chỗ dựa tinh thần, bé mèo Ragdoll lạnh lùng xuất hiện bên cạnh khi anh cảm thấy gục ngã chính là thứ anh yêu quý nhất.

Cho nên Cố ảnh đế quay phim xong tất tả chạy về nhà vì biết hôm nay mèo nhỏ sẽ đến, Cố ảnh đế hủy các cuộc hẹn quay về nấu thức ăn cho mèo nhỏ ăn vì biết em ấy rất kén chọn.

Đối với những ảnh đế khác, việc muốn họ đóng phim phải dùng tiền, dùng sức mạnh đoàn đội hay kịch bản các loại, còn đối với Cố Khải chỉ cần nói “tôi có mèo Ragdoll lạnh lùng” là đủ. Cố Khải lập tức ngả mũ đầu hàng đồng ý quay một bộ phim chiếu mạng không có giá trị đối với bản thân chỉ để được gần mèo nhỏ một chút. Bởi anh biết mèo Ragdoll có rất nhiều, nhưng Ragdoll lại lạnh lùng khó chiều chỉ có mèo nhỏ của anh thôi.

Mèo nhỏ khó tính không cho anh hôn, không cho vuốt lưng cũng không chịu về ở với anh, nhưng anh tình nguyện đem hết lòng mình dâng ra cho mèo nhỏ, đúng chuẩn là một sen mẫu mực.

Hứa Du Nhiên “phiên bản người” xuất hiện trước mặt Cố Khải với tư cách chủ của mèo nhỏ, chịu đủ sự ghét bỏ của Cố Khải chỉ vì cô không cho mèo nhỏ đến chơi với anh. Cố Khải đối với Hứa Du Nhiên lãnh đạm vì xem cô là “tình địch”, đối với mèo lại nhỏ dịu dàng chiều chuộng vô cùng, anh hay ở trước mặt mèo nhỏ nói xấu Hứa Du Nhiên nhằm dụ mèo nhỏ về ở luôn với mình, khi đó Hứa Du Nhiên biểu thị “Tôi biết hết đấy, anh cứ nói tiếp đi.” =..=!!!

Trước mặt một tên cuồng mèo thì người còn không bằng mèo.

Nhưng dần dần, Cố Khải cũng phát hiện sự khác lạ khi Hứa Du Nhiên xuất hiện thì mèo nhỏ không biết đi đâu, mèo nhỏ đến thì Hứa Du Nhiên lại vô cớ biến mất. Trong một lần tình cờ thì Cố Khải cũng biết được sự thật Hứa Du Nhiên là mèo nhỏ và mèo nhỏ là Hứa Du Nhiên.

Cố Khải cũng phát hiện cô gái mình xem là “tình địch” kia là một biên kịch vô cùng tài năng, kịch bản cô viết ra làm mê đảo hàng loạt khán giả. Vốn chính là mèo nhỏ, tính tình Hứa Du Nhiên cũng y hệt mèo nhỏ anh yêu thương, dần dần Cố Khải cũng tự đổ trước Hứa Du Nhiên.

Hành động theo đuổi của Cố Khải bắt đầu trước khi Hứa Du Nhiên biết mình bị lộ đuôi mèo, làm cô còn tưởng anh theo đuổi cô, lấy cô về để cô mang theo mèo nhỏ làm của hồi môn về nhà anh, một cách dụ mèo đầy hy sinh á.

"Ảnh đế là miêu nô" với độ dài chỉ hơn hai mươi chương, nội dung là những tình tiết đơn giản xoay quanh quá trình từ yêu mèo sang yêu người, không có nhiều khó khăn, kết cục cũng hơi nhanh, nếu không muốn nói là rất nhanh, hai người về với nhau chỉ được miêu tả trong chương cuối, thật sự hơi gây hụt hẫng cho mình.

Tuy nhiên phần đầu và giữa truyện cũng đủ cho người đọc thấy độ yêu mèo sủng mèo của Cố Khải, liên tưởng đến yêu Hứa Du Nhiên sủng Hứa Du Nhiên sau này thì cũng đủ thấy ngọt ngào rồi.

Vì vậy, “Ảnh đế là miêu nô” rất thích hợp cho các bạn dễ tính, cần một chút nhẹ nhàng dễ thương cho cuộc sống vui tươi, hoặc là muốn xem một nam chính đáng yêu và yêu thương động vật cũng được nè.

---

“…” Trích từ truyện

Review by #Hạ Tần - fb/ReviewNgonTinh0105

***

Hứa Du Nhiên, sinh viên đại học năm thứ tư chuyên ngành biên kịch sân khấu điện ảnh, sẽ tốt nghiệp vào tháng bảy năm nay.

Vừa nghĩ đến tốt nghiệp nghĩa là sẽ thất nghiệp, cô không nhịn được lại ủ rũ đứng dậy.

"Biên kịch nào mới bước ra ngoài xã hội cũng đều vậy cả, tìm công việc đàng hoàng còn khó hơn cả lên trời." Các bạn cùng phòng tôi một câu, cậu một câu tán gẫu với nhau.

"Mặc dù ngưỡng cửa để được ra mắt khá thấp, nhưng cũng khó để tụi mình tạo ra sự khác biệt, với lại tớ cũng không biết khi nào mình mới có thể pha trộn dấu ấn cá nhân của mình vào trong tác phẩm nữa."

"Không tiếng tăm, không người quen, không có lý do để người khác liếc mắt đến mình. Thôi, hết khổ là tốt rồi. Chỉ có một số ít người mới có thể đứng trên đỉnh kim tự tháp, vậy cũng kiếm được chút ít tiền rồi."

"Tớ sợ tớ sẽ chết đói trước khi hết khổ mất." Tâm trạng của Du Nhiên trầm trọng dần.

Bạn cùng phòng Giáp còn phiền muộn nhiều hơn, "Thảm hại hơn nữa là, không phải cứ có tài hoa là có thể đứng đầu. Tớ nghe nói, năm ngoái có một học trưởng rất tài năng, một mình viết nên một tuyệt tác. Kết quả là sau khi tác phẩm hoàn thành, một đám người bước ra nhận sự tán thưởng, nói rằng đó là thành quả của cả nhóm. Nhưng ngoại trừ điền tên vào phần biên kịch, mấy người đó chẳng làm gì cả."

"Chuyện như vậy cũng không hiếm thấy lắm." Bạn cùng phòng Ất cười gằn, "có thể viết tên mình vào cột biên kịch đã rất tốt rồi. Mấy cậu có biết XXX ở lớp kế bên không? Vắt hết óc để viết một kịch bản, kết quả bị mưu hại, kịch bản trực tiếp biến thành của người khác. Cái tên đó lừa đời lấy tiếng được cả danh và lợi, còn bản thân tác giả lại chẳng được gì cả."

Bạn cùng phòng Bính chân thành nói, "Bởi vậy nên tụi mình phải nỗ lực trèo lên cao. Tiếng tăm lớn, fan nhiều, người khác mới không dám leo lên đầu mình ngồi. Ở giai đoạn người mới này chính là chữ "KHỔ BỨC" viết in hoa cực lớn đó."

Tóm lại, Du Nhiên luôn có cảm giác mình đã chọn sai chuyên ngành rồi, tiền đồ đặc biệt ảm đạm tăm tối.

"Mà thôi, cũng đừng lo lắng quá, có lẽ là tại người ta không có ấn tượng gì với tác phẩm của tớ thôi." Bạn cùng phòng Giáp nửa đùa nửa thật nói, "Tác phẩm kinh diễm mới có người cướp, chứ căn bản mấy tác phẩm bình thường cũng chẳng có ai quan tâm đâu. Dù gì tụi mình cũng có thể đổi nghề, tóm lại có tay có chân sẽ không thể chết đói được."

Cô ấy nói nghe thật nhẹ nhàng làm sao.

Du Nhiên nghi hoặc nói thẳng, "Nếu cậu đổi nghề, chẳng phải là phí mất bốn năm học đại học sao?

Bạn cùng phòng Giáp lúc này quay lại liếc cô một cái, "Đầu óc cậu giỏi như vậy, sợ gì chứ? Tớ nhìn đi nhìn lại thì, trong bốn đứa tụi mình thì cậu là người có khả năng nhất đó."

Bạn cùng phòng Ất, bạn cùng phòng Bính gật đầu liên tục.

Du Nhiên á khẩu không trả lời được, không hiểu tại sao mấy người bạn này lại có lòng tin đối với cô như thế.

*

Tháng Ba, gió xuân ấm áp, khí trời nắng ráo sáng sủa.

Nhưng vừa nghĩ tới đây là học kì cuối cùng của thời đại học, Hứa Du Nhiên làm gì cũng không cao hứng nổi.

"Cậu tìm được việc chưa?" Bạn tốt của cô, Chu Khả Tâm, hỏi dò.

"Không tiếng tăm, không tác phẩm, không ai muốn." Du Nhiên tổng kết ngắn gọn tình cảnh thê thảm của mình, sau đó hỏi ngược lại, "Còn cậu thì sao?"

Mời các bạn đón đọc Ảnh Đế Là Miêu Nô của tác giả Khinh Vân Đạm.