Thể Loại Tác Giả Tìm kiếm Đăng nhập Đăng kí

Vui lòng để tải file. Ấn để đăng nhập

Khí Người Cũ, Đón Người Mới

Nằm trong series 3 truyện:

Mộ Tây, tên thân mât gọi Nhị Tây - là cô con gái thứ hai của gia đình danh giá nhà họ Mộ, sở thích của cô thứ nhất là viết tiểu thuyết, thứ hai là viết tiểu thuyết có H… Trình độ học vấn của cô không quá cao siêu, nhưng nếu muốn tìm được công việc tử tế thì không khó, ấy vậy mà Mộ Tây lại quyết định đi làm một tài xế quèn.

Mỗi ngày đều trôi qua êm đềm cho tới một hôm, chỉ vì “sĩ” mà Nhị Tây dám mang xe công chuyên chở của Lục tổng đi làm việc tư, trót gây tai nạn và bị truyền tới tai sếp. Kể từ đó mà từ một Mộ Tây lái xe mờ nhạt, cô vô tình đã lọt vào tầm ngắm soi mói của Lục Nhược từ lúc nào không hay. Một bên phải đối phó với cấp trên biến thái đã đủ đau đầu, thế nhưng người nhà còn giáng cho cô một tia sét giữa đỉnh đầu, đi-xem-mắt!

Oan gia ngõ hẹp, quay đầu lại là có thể thấy nhau. Cả Lục Nhược và Mộ Tây đều không ngờ họ lại là đối tượng xem mắt của nhau, hóa ra bấy lâu nay anh chưa từng thực sự biết gì về cô. Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng, sau khi xem mắt, phụ huynh hai bên liên tục ra sức thúc đẩy lực hút giữa hai người. Nhưng Lục công tử đây lí nào lại chịu từ bỏ kiếp tài hoa của mình để treo cổ trên một cành cây, vì vậy anh trực tiếp đưa ra hợp đồng yêu giả với Mộ Tây. Lúc mới đầu, Nhị Tây nhất mực không đồng ý, thứ nhất đó là lừa dối, thứ hai, cô chỉ muốn ở cùng với người mình yêu.

Thế nhưng dần dà khi tiếp xúc, cô mới phát hiện anh không đến mức đáng ghét như mình từng nghĩ, nên họ đã bước vào giai đoạn mập mờ như vậy đấy. Mộ Tây dần mở lòng hơn với Lục Nhược, biến anh từ một hoa hoa công tử thành một người tốt, có trách nhiệm hơn với gia đình và người thân. Sự dịu dàng của Nhị Tây giống như một liều thuốc phiện, vương vấn trong trái tim anh. Tình cảm của anh đối với Mộ Tây giống như sét đánh, mầm tình lặng lẽ gieo xuống tự khi nào, để rồi khi giật mình nhận ra, tình yêu đó đã đâm chồi nảy lộc, bén rễ sâu thật sâu vào tâm hồn, không cách nào cứu chữa.

Đây rồi, chính nó, đến lúc Lục Nhược và Mộ Tây phát triển gian tình, biến yêu giả thành thật thì cũng chính là khoảnh khắc mà tác giả nhúng mặt độc giả vào một xô máu chó. Tuy kết thúc HE nhưng quãng đường để tới được cái đích HE đấy vẫn còn rất dàiiii và xa xăm luôn. Mộ Tây vô tình phát hiện ra bí mật thời niên thiếu của Lục Nhược mà anh và Lục gia đều muốn che giấu và vùi lấp. Mỗi lần anh gọi cái tên “Nhị Tây” khi họ thân mật, hóa ra người anh gọi không phải là cô, lúc đó cô mới biết, dù anh ở gần cạnh cô nhưng tâm trí lại ở xa cô biết chừng nào.

Vâng, các bạn nghĩ vậy là đủ máu chó ư? Không, tác giả không dừng lại ở đó, khi người tình thưở thiếu thời của Lục thiếu gia được bật mí, mình suýt ngã ngửa luôn. Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, cô ta chính là Lục Hi - chị dâu của Mộ Tây, đồng thời là người chị song sinh bị thất lạc khi còn nhỏ của Lục Nhược đấy ạ! Thêm một bát máu chó nữa được tạt ra là khi, cô ta thậm chí còn có một gia đình êm ấm với một người chồng hoàn mĩ, một cô con gái đáng yêu mà vẫn đem lòng nhung nhớ cậu em trai tình đầu của mình.

Cũng do Lục Hi là chị gái của mình, nên dù bây giờ Lục Nhược đã dần buông bỏ đoạn tình cảm cũ, và dốc hết tình yêu thương Mộ Tây thì cũng vẫn chẳng thể nào phũ phàng như con cá vàng với cô ta được. Chính vì sự nhân nhượng của anh đã khiến Nhị Tây hiểu lầm, cô từng nói khi đứa con đầu lòng của họ chào đời, cô muốn ở bên anh, vậy mà giờ phút cô cần Lục Nhược nhất, anh lại đang lo lắng cho sự an nguy của Lục Hi. Nếu anh không giữ lời hứa của mình, thì càng không thể trách cô tuyệt tình. Đoạn tình cảm của họ, cô sẽ chôn kín trong lòng, còn đứa bé của họ, cô sẽ nuôi dạy nó lớn lên thật tốt, dạy nó gọi Lục Nhược là “chú” cho anh cay cú thì mới vừa lòng ahihi :v
-----------------
Như đã nói ngay ở đầu bài, nhắc lại ở giữa bài, và bây giờ cuối bài mình xin khẳng định lại một lần nữa, kết thúc HE 100% :v Vậy nên các bạn đừng lo lắng sẽ bị đau tim, dù sao thì “sau tất cả, mình lại trở về với nhau”. Ý kiến cá nhân của mình không thích cả hai nhân vật chính cho lắm, một người dịu dàng nhẫn nhịn không đúng mức, một người lại bánh bèo không đúng chỗ. Nhưng bên cạnh đó thì giọng văn dí dỏm của tác giả đã cứu vãn phần nào cảm tình của mình đối với tác phẩm này. Tóm lại đây là một tác phẩm ngược tâm có (nhẹ hều), ngược thân không có, H có, máu chó đặc biệt có hẳn vài xô được chia nhỏ ra hất từng gáo một, nên nếu bạn không có điều gì phải kiêng kỵ thì cứ nhảy hố nếu muốn giết thời gian.
-----------------

Review by Tà Thần - fb/ReviewNgonTinh0105

***

Không kịp rồi!

Mộ Tây rên rĩ một tiếng, trơ mắt nhìn con xe quý hạ cánh lên lan can đường.

Hết kinh ngạc, cô thoáng nhìn ra phía sau chiếc xe, kia là một đôi uyên ương đang ôm nhau. Trong bóng tối, Ngô Mỹ Mỹ được bạn trai bảo vệ kĩ.

Tiếng xe cảnh sát từ xa chạy tới, Mộ Tây ra tay đè lại thiết bị an toàn do chấn động mà bung ra.

Ngô Mỹ Mỹ nhát gan bị dọa sợ đến hôn mê bất tỉnh, người bạn trai lấy thân phận là người nhà nạn nhân đi qua xe cảnh sát hộ tống bạn gái đi bệnh viện. Là kẻ gây ra tai nạn Mộ Tây bị cảnh sát đưa về cục.

Mộ Tây cúi đầu ngồi ở phòng thẩm vấn.

Một viện cảnh sát trẻ theo quy định hỏi cung: “Cô hãy cho biết danh tính, địa chỉ, nơi công tác, nguyên nhân xảy ra tai nạn”. Cuối câu hỏi, anh cố tình tăng thêm giọng điệu để đạt được hiệu quả uy hiếp đối tượng.

Mộ Tây hữu khí vô lực đáp: “Họ Mộ tên duy một chữ Tây, 26 tuổi, người địa phương, là lái xe của Lăng Hiên Lục tổng, nguyên nhân gây chuyện …thất thần.” =.+

Mặt viên cảnh sát đen lại.

Mộ Tây biện giải: “Tôi không uống rượu, các anh có thể cho kiểm tra thử.”

Thiên chân vạn xác, hôm nay trăng thanh gió mát, khí xuân ấm áp phả vào mặt, chính là thời điểm thích hợp nhất cho việc dưới ánh trăng anh anh em em. Hôm nay bạn thân nhất và cũng là bạn cùng phòng với cô là Ngô Mỹ Mỹ xem mắt.

Nghe nói gia cảnh đối tượng quả không tồi, Mộ Tây liền trộm khai cô là lái xe của ông chủ, nghĩ dù chuyện không thành cũng phải giữ lấy thể diện. Thấy hai người tình chàng ý thiếp, vì hạnh phúc của bạn bè, cô đành hy sinh làm lái xe đưa hai người trở về mong giúp họ bồi đắp tình cảm. Phải biết rằng, gặp được đối tượng thân cận hợp mắt không khải dễ, khó không thua gì mò kim đáy bể! Ai ngờ một phút thất thần, cô đã đâm vào lề đường không kịp phanh lại.

Đúng lúc viên cảnh sát bất ngờ trừng to đôi mắt vì câu trả lời của Mộ Tây, một viên cảnh sát khác mở cửa đi vào, có vẻ vội vàng, thì thầm vào tai viên cảnh sát nọ. Mộ Tây thấy ánh mắt viên cảnh sát chợt thay đổi.

Mộ Tây dùng con mắt của một tiểu thuyết gia sâu sắc quan sát, phân tích một chút, trong mắt viên cảnh sát hàm chứa năm phần khiếp sợ, ba phần sợ hãi, hai phần hèn mọn.

**

Lục Nhược trong cơn tức giận đáp taxi đến cục cảnh sát, nhìn chiếc xe yêu quý đã hoàn toàn “biến dạng” ở trong sân, anh liền nổi điên, sát khí đằng đằng tiến vào trong cảnh cục.

Đi vào phòng thẩm vấn, liếc mắt một cái liền nhìn thấy người con gái gây họa đang ngáp tới ngáp lui trên ghế. Nhìn thấy anh, Mộ Tây đang mơ màng buồn ngủ bỗng chột dạ, mắt mở to sợ hãi.

“Giám đốc, sao anh lại đến đây.” Mộ Tây cả kinh, thiếu chút nữa rơi từ trên ghế xuống. Cô cứ tưởng chỉ bị giữ lại một buổi tối là xong… ai ngờ.

Lục Nhược hung hăng lấy ánh mắt hung ác trừng cô: “Lấy xe công dùng vào việc tư, đả thương người, cô cũng có năng lực gớm?”

Mộ Tây thấy nguy hiểm liền thanh minh một chút: “Giám đốc, kia không tính là xe công, đó là xe của anh mà?” Nếu như tính là xe công sợ cô gánh không nổi trách nhiệm này.

“Còn dám cãi?” Lục Nhược ra tay đánh chặn. Một buổi tối của anh, sau khi hảo hảo “vận động” đang ôm mỹ nhân chuẩn bị ngủ anh lại nhận được điện thoại của cảnh cục báo chiếc xe yêu quí anh vừa mua không lâu đã bị kéo vào cảnh cục chờ “báo tử”. Sau khi hỏi han kĩ càng mới biết do cô lái xe anh mới thuê nửa tháng trước, trộm đem ra ngoài phong hoa tuyết nguyệt gây ra tai họa. Nghe nói trong xe còn bắt được một đôi cẩu nam nữ đang “bàn” chuyện yêu đương, cô gái do quá sợ hãi đã bị hôn mê đưa vào viện. Cô gái này to gan dám đem xe yêu của anh ra ngoài làm thành cái sự tình này thật sự to gan không còn muốn sống nữa. Anh căm tức nhìn Mộ Tây: “Cô phải bồi thường xe cho tôi.”

“Giám đốc,” Mộ Tây dùng lí lẽ phân tích thực tế cho anh nghe: “Xe của anh quá lắm là bị xước sơn xe. Xin anh yên tâm, tôi với sự tình này cũng thấy hổ thẹn lắm lắm, tôi sẽ chịu trách nhiệm mang nó đi “bảo sửa”. Mộ Tây nhấn mạnh hai chữ “bảo sửa” để chứng tỏ cô sẽ trả tiền. Mộ Tây hạ quyết tâm, cuộc sống của cô hiện tại thật sự hơi túng quẫn nhưng quyết không thể không trốn tránh trách nhiệm cao cả này.

“Còn dám lớn tiếng bảo chuyện nhỏ? Có phải đem xe của tôi đi khai tử mới nhận là lỗi lớn? Còn nữa, không được đem cái dáng vẻ quê mùa đó xưng “tôi” với tôi, gọi tổng giám đốc!’” Lục Nhược rống lên trong phòng thẩm vấn, trên đầu nổi bão tố, sao anh có thể không có đầu óc mà mướn cô làm lái xe cơ chứ. Lục Nhược trừng mắt nhìn cô, cô ta không biết trời cao đất dày gì mà còn dám cãi anh.

Lục Nhược “Hứ” một tiếng rồi quay mặt bước đi. Mộ Tây nhìn thoáng qua bên cạnh mình viên cảnh sát đã chết lặng hồi lâu, viên cảnh sát ho khan mấy tiếng, lấy dũng khí lắp bắp nói: “Lục thiếu gia ngài có thể đi được rồi”. Mộ Tây liền nhanh chóng rút đi cạnh Lục Nhươc.

Viên cảng sát ái muội nhìn theo bóng dáng hai người, quả nhiên có điều ai oán.

Lục Nhược tiến về chiếc xe định ngồi vào vị trí lái, Mộ Tây thấy anh không có ý dừng lại vội chạy lên trước giành lái xe mong lấy lại chút “giá trị”: “Lục tổng anh mệt mỏi nhiều rồi, cứ để tôi lái thì hơn.”

Lục Nhược nắm chặt nắm chặt tay lái, nghiến răng nghiến lợi: “Cô đừng mong tiếp tục chạm vào nó.”

Mộ Tây sắc mặt ảm đạm: “Lục tổng, anh sẽ không sa thải tôi đấy chứ? Thật ra, tối nay là do anh đề nghị tôi mang xe đi trước đó chứ. Trùng hợp lúc đó gặp hai người bạn liền thuận tiên đưa họ về một lượt. Anh yêu xe như con, thôi coi chuyện này như tai nạn lao động đi”.

Mời các bạn đón đọc Khí Người Cũ, Đón Người Mới của tác giả Gia Diệp Mạn.