Thể Loại Tác Giả Tìm kiếm Đăng nhập Đăng kí

Vui lòng để tải file. Ấn để đăng nhập

Ban Đầu Tương Ngộ, Cuối Cùng Biệt Ly

Lần đầu tiên Quý Hiểu Âu gặp Nghiêm Cẩn trong thang máy, cô đã không có thiện cảm với người đàn ông này. Nghiêm Cẩn luôn nở nụ cười ngả ngớn trên môi, vẻ mặt bất cần, quần áo sành điệu, chơi bời phá hoại không thiếu thứ gì. Nhưng ít ai biết được, rằng đằng sau vẻ ngoài ngỗ ngược đó, là một trái tim không ngừng rỉ máu với những vết sẹo chồng chéo lên nhau.

Trên đời này, có những người tuy không chung dòng máu nhưng có thể sống nương tựa vào nhau như một gia đình. Nghiêm Cẩn, Tôn Gia Ngộ và Trình Duệ Mẫn cũng vậy, ba con người xa lạ với ba cá tính khác nhau, lại có thể yêu thương và bảo vệ cho nhau như anh em ruột thịt.

Ngày còn đi học, Nghiêm Cẩn tuy là lão đại trong lớp nhưng lại vô cùng nể phục Tôn Gia Ngộ. Nghiêm Cẩn vốn ngang ngược và cứng đầu như thế, nhưng chỉ cần Gia Ngộ nói một câu anh đều sẽ nghe theo vô điều kiện. Trong tình bạn, điều quan trọng nhất là sự nhường nhịn và tin tưởng. Chỉ cần mỗi người tin và nhường nhau một chút, tình bạn chắc chắn sẽ sâu sắc và bền vững.

Ấy vậy mà, Tôn Gia Ngộ phải ra đi khi tuổi đời còn rất trẻ. Nghiêm Cẩn nhất định không đến gặp Gia Ngộ lần cuối, bởi anh cho rằng nếu làm như vậy, anh sẽ có thể tự lừa dối bản thân rằng Gia Ngộ vẫn luôn có mặt mỗi khi anh cần.

"Trước đây, có ba tên ngốc quỳ trên mặt đất dập đầu, thề rằng đời này không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng nhất định sẽ chết cùng ngày cùng tháng cùng năm. Bọn họ cho rằng nếu làm như vậy, sau này sẽ thật sự có thể đồng sinh cộng tử.

Sau đó, rất nhiều năm qua đi, một trong ba người rời đi trước, một người khác không dám đến gặp hắn khi hắn sắp từ giã cõi đời, cho rằng nếu không tận mắt chứng kiến hắn rời đi, sẽ có thể giả vờ rằng hắn vẫn còn sống.

Ngần ấy năm trôi qua, kẻ đó vẫn nhất định không xóa số điện thoại của hắn, mỗi lần đổi di động mới, đều chuyển dãy số đó vào danh bạ, tự lừa mình rằng hắn vẫn ở đây, tự lừa mình rằng hắn vẫn luôn luôn tồn tại ở đầu kia điện thoại."

Con người Nghiêm Cẩn vốn ngang tàng và bất cần như thế, hóa ra lại trọng tình nghĩa hơn bất cứ ai trên đời. Đối với Tôn Gia Ngộ cũng vậy, mà đối với Quý Hiểu Âu cũng thế.

Nghiêm Cẩn đối với Quý Hiểu Âu, chính là nhất kiến chung tình. Thật ra, xung quanh Nghiêm Cẩn không thiếu những cô gái xinh đẹp, nhưng anh lại chỉ để mắt tới một mình Quý Hiểu Âu, cô gái có nụ cười tươi tắn và hồn nhiên giống như bé con vừa tỉnh ngủ.

Quý Hiểu Âu cảm thấy vô cùng phiền phức. Không hiểu vì lí do gì mà cái tên Nghiêm Cẩn này bỗng nhiên bám dính lấy cô. Không những thế, anh ta còn không biết xấu hổ mà liên tục giở thói lưu manh, thật là vô sỉ quá mà!

"Hung dữ như vậy, sau này ai dám lấy em?"

"Không liên quan đến anh!"

"Sao lại không liên quan đến anh? Anh lỡ hôn em rồi, bây giờ đành phải chịu trách nhiệm với em thôi, anh đâu phải loại người bạc tình bạc nghĩa."

Nghiêm Cẩn có ngoại hình vô cùng xuất chúng, lại là ông chủ của một nhà hàng có thu nhập lên đến năm nghìn vạn tệ một năm, thế nên anh đi đến đâu cũng nhận được muôn vàn ánh mắt ngưỡng mộ. Ấy vậy mà hình như Quý Hiểu Âu lại rất ghét anh, luôn tìm cách tránh anh càng xa càng tốt.

Nghiêm Cẩn không còn cách nào khác, đành phải giả vờ là người đồng tính để có thể tiếp cận cô. Chỉ có như vậy, Hiểu Âu mới không đề phòng anh và đối xử với anh như bạn bè.

Quý Hiểu Âu là một cô gái rất lương thiện. Có người nói, cô là ánh mặt trời tươi sáng duy nhất còn sót lại trên thế giới này. Mà cuộc sống của người đó vốn mịt mờ và tăm tối, không có chỗ dành cho ánh nắng ấm áp chan hòa. Người đó là Trạm Vũ, chàng trai có khuôn mặt thanh tú, dáng vẻ thư sinh nhưng đôi mắt luôn chất chứa những u buồn.

Trên đời này, có một số người sinh ra đã là con cưng của Thượng Đế, nhưng lại có một số người khác chỉ là một đứa trẻ bất hạnh bị Thượng Đế bỏ rơi. Trạm Vũ chính là một đứa trẻ bất hạnh như thế.

Trạm Vũ muốn được đi học, muốn chữa khỏi bệnh cho mẹ, muốn mua cho mẹ một căn nhà khang trang, nhưng anh không có tiền. Sự nghèo khổ giống như một con quái vật độc ác, từng bước đẩy anh xuống tận đáy xã hội nhơ nhuốc và tối tăm.

Để có tiền trang trải cho cuộc sống, Trạm Vũ chấp nhận trở thành trai bao. Có đôi khi, Trạm Vũ tự cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình. Anh thấy mình rất bẩn, rất đáng khinh, nhưng khi đã bước một chân vào đầm lầy thì sẽ không thể nào quay đầu được nữa. Trước đây, Trạm Vũ từng cho rằng cái chết là một sự giải thoát, cho đến khi anh gặp được Quý Hiểu Âu.

"Ngày mai là sinh nhật của chị. Em rất muốn nói với chị những lời này. Chị, em yêu chị! Em muốn cho chị mọi thứ, nhưng em chỉ có hai bàn tay trắng mà thôi. Em muốn vì chị từ bỏ mọi thứ, nhưng em lại chẳng có gì để từ bỏ."

Trạm Vũ yêu Quý Hiểu Âu, một tình yêu đầy mặc cảm và đau đớn. Anh đem tình cảm ấy chôn chặt trong tim, chưa kịp thổ lộ đã phải rời xa cõi đời.

Không ai ngờ được, rằng có một ngày chàng trai trầm mặc ít nói ấy lại bị sát hại một cách dã man. Hung thủ ra tay vô cùng độc ác và tàn nhẫn, thi thể Trạm Vũ bị chia ra thành nhiều mảnh, thảm hại đến cảnh sát cũng không dám nhìn.

Đêm trước khi Trạm Vũ bị sát hại, anh đã đến tìm Nghiêm Cẩn. Lúc đó Nghiêm Cẩn không hề hay biết, ngày 24 tháng 12 năm đó là lần cuối anh thấy một Trạm Vũ còn sống, cơ thể còn vẹn nguyên.

Tổ chuyên án tìm thấy một chiếc bật lửa bên cạnh thi thể của Trạm Vũ. Đó là chiếc bật lửa Nghiêm Cẩn luôn giữ bên mình, là di vật duy nhất Tôn Gia Ngộ để lại cho anh nhưng mấy tháng trước anh đã bất cẩn mà đánh mất. Thật không ngờ, có một ngày chiếc bật lửa đó lại trở thành chứng cứ buộc tội anh.

Nghiêm Cẩn bị kết tội mưu sát, chịu án tử hình, trong khi trước đó anh đã vì giúp đỡ Trạm Vũ mà đánh đổi rất nhiều.

Trước đây, Nghiêm Cẩn từng là bộ đội đặc chủng. Mỗi lần phải thi hành nhiệm vụ, anh đều sẽ viết cho gia đình một bức thư, để nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra, những người thân yêu có thể dựa vào đó mà biết được tâm nguyện cuối cùng của anh. Những bức thư chưa bao giờ được gửi đó, có lẽ cũng cần dùng đến rồi.

Còn một điều khiến Nghiêm Cẩn cảm thấy không an tâm, đó là nhà hàng hải sản mà suốt mấy năm qua anh đã liều mạng bảo vệ nó. Trước kia, có ba thiếu niên non nớt đã hứa rằng sẽ cùng nhau mở một nhà hàng hải sản ven biển, bởi vì Trình Duệ Mẫn rất thích ăn hải sản, còn Tôn Gia Ngộ lại đặc biệt yêu thích những thành phố ven biển bình yên.

Sau khi Tôn Gia Ngộ qua đời, nhà hàng này được Nghiêm Cẩn mở ra như một cách tưởng niệm Tôn Gia Ngộ, cũng là tưởng niệm một thời niên thiếu rực rỡ và ngây ngô.

Cuối cùng, Nghiêm Cẩn quyết định chuyển nhượng miễn phí toàn bộ nhà hàng cho Quý Hiểu Âu, mong rằng cô sẽ thay anh bảo vệ nơi này. Khi đó, nhà hàng của anh đang đứng trên bờ vực phá sản, tình hình vô cùng rối ren. Đúng lúc ấy, Quý Hiểu Âu gặp được Triệu Mai.

Dường như Tôn Gia Ngộ ở trên trời linh thiêng, dẫn lối cho Triệu Mai gặp gỡ và giúp đỡ Quý Hiểu Âu vực dậy nhà hàng của Nghiêm Cẩn. Hoặc có lẽ Tôn Gia Ngộ Vẫn luôn dõi theo những người anh yêu thương nhất, chỉ là họ không thể cảm nhận được sự tồn tại của anh mà thôi.

Nghiêm Cẩn từng nói với Quý Hiểu Âu, rằng cô hãy quên anh đi, tìm một người đàn ông thật tốt, kết hôn rồi sinh con, sống yên ổn đến hết đời. Nào ngờ, đến cuối cùng, anh mới chính là người phải quên. Đến cuối cùng, sự tự do và trong sạch của Nghiêm Cẩn được Quý Hiểu Âu đánh đổi bằng cả mạng sống của mình. Lúc đó Nghiêm Cẩn mới biết, đem lòng yêu một người thì dễ, nhưng để quên đi người đó lại khó khăn vô cùng.

"Nghiêm Cẩn nhớ Quý Hiểu Âu. Anh nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy cô vào một năm trước, khi đó cô đi trước anh, quay đầu về phía anh nở nụ cười. Anh nhìn cô một cái, rồi sau đó liếc mắt nhìn cô thật lâu, ngẩn ngơ vì vóc dáng hoàn hảo và nụ cười rực rỡ của cô gái ấy. Quý Hiểu Âu lúc ấy thật xinh đẹp, Nghiêm Cẩn luôn nhớ rõ ràng kiểu tóc và trang phục cô mặc trên người khi đó, một chút cũng không quên."

******

Có nhiều khi mình tự hỏi, nếu Quý Hiểu Âu được chọn lựa một lần nữa, liệu cô có bất chấp tất cả vì Nghiêm Cẩn như cô đã từng hay không? Mình cho rằng, câu trả lời là có. Cho dù đau đến tê tâm liệt phế, cho dù tương lai mờ mịt tựa đêm đen, nhưng vì một chữ "yêu", con người ta sẵn sàng vì nhau vượt qua tất cả.

Trước mặt những người xung quanh, Quý Hiểu Âu luôn khoác trên mình cái vỏ bọc kiên cường và mạnh mẽ. Chỉ đến khi ở bên Nghiêm Cẩn, cô mới tháo bỏ cái phải bọc nặng nề ấy, dựa vào bờ vai của anh mà khóc, cùng anh chia sẻ hết muộn phiền. Trên đời này, ngoại trừ Thượng Đế, thì chỉ Nghiêm Cẩn mới có thể khiến cho Quý Hiểu Âu tin tưởng vô điều kiện mà thôi.

"Nếu em đánh mất tất cả, còn có Thượng Đế ở bên.
Nếu em bị lạc Thượng Đế, vẫn còn có anh bên đời."

Cho dù mọi chứng cứ đều chỉ ra Nghiêm Cẩn chính là hung thủ sát hại Trạm Vũ, Quý Hiểu Âu vẫn một mực tin rằng anh không phải kẻ giết người. Bởi vì tin tưởng, nên tình nguyện hy sinh, bởi vì yêu thương, nên không màng đến chính bản thân mình. Quý Hiểu Âu đã vì Nghiêm Cẩn, mạo hiểm đuổi theo một kẻ sát nhân, để rồi ra đi khi biết bao dự định vẫn còn đang dang dở.

Quý Hiểu Âu từng nói với Nghiêm Cẩn, rằng anh nhất định phải kiên trì, bởi vì cô sẽ không ngừng chờ đợi anh. Ấy vậy mà khi Nghiêm Cẩn được trả lại sự tự do, thì ông trời đã mang người anh yêu đi mất. Quý Hiểu Âu từng hứa sẽ không bao giờ buông tay, vậy mà giờ đây lại bỏ anh nơi này rồi một mình đi về nơi khác.

Nếu Quý Hiểu Âu không còn trên đời này nữa, thì cho dù Nghiêm Cẩn có thoát khỏi án tử hình, quãng đời còn lại của anh cũng chỉ là một chuỗi ngày trống rỗng đầy dằn vặt và nhung nhớ mà thôi.

Những ngày sau khi Quý Hiểu Âu rời đi, Nghiêm Cẩn chỉ có thể nhìn mọi vật qua màn nước mắt. Một người đàn ông xuất thân là bộ đội đặc chủng, chưa có nỗi đau đớn nào là chưa phải trải qua như thế, lại khóc đến cạn cả nước mắt vì thương nhớ một người.

Ở Nghiêm Cẩn, mình thấy được bóng hình của Tôn Gia Ngộ. Có lẽ bởi vì là anh em chí cốt, nên cách yêu của hai người đàn ông ấy cũng rất giống nhau.

Bởi vì yêu em, nên anh lùi lại để em tìm được một người đàn ông thật tốt. Bởi vì yêu em, nên anh chấp nhận hi sinh tất cả để em có cuộc sống yên bình.

*******

"Ban đầu tương ngộ, cuối cùng biệt ly" là một câu chuyện đầy bi thương và day dứt. Câu chuyện đó không chỉ xoay quanh tình yêu, mà còn tôn vinh tình bạn, tình người, đồng thời nhấn mạnh một quy luật hiển nhiên của cuộc sống.

"Hãy trân trọng tình yêu bạn đang có, bởi vì nhân sinh chính là một hồi cáo biệt dài dòng, thời gian ở trên đường chính là thời gian đẹp nhất."

Trên đời này, có cuộc gặp gỡ nào mà không phải biệt ly?
Có thế lực siêu nhiên nào chống lại được sự an bài của số phận?
Sinh ly tử biệt, ai rồi cũng phải trải qua, chỉ là, có người may mắn được đồng hành cũng những người yêu thương đến khi bạc đầu, có những người khác, chưa kịp nếm trải hạnh phúc đã phải gánh chịu đau đớn tột cùng.

Giống như Nghiêm Cẩn và Quý Hiểu Âu chưa có nổi một ngày bình yên vui vẻ bên nhau, lại bị ông trời nhẫn tâm mà chia cắt. Đau lòng hơn nữa, là họ còn chẳng kịp nhìn nhau lần cuối, chẳng kịp nói lời tạm biệt trước lúc phải biệt li. Duyên sâu phận bạc, đau đớn khôn nguôi, thôi đành thề hẹn kiếp sau lại bên người.

"Nếu sinh ra kiếp nữa, xin đừng dùng nước mắt trả người…
Không gặp chẳng tương tư, chỉ sợ rằng nếu được chọn lần nữa, vẫn chọn tương phùng…"*
_______________

"…": Trích từ truyện, được edit bởi reviewer
"…"*: Trích "Bộ bộ kinh tâm"- Đồng Hoa

Review by #Thiên Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105

Mời các bạn đón đọc Ban Đầu Tương Ngộ, Cuối Cùng Biệt Ly của tác giả Thư Nghi.