Bước vào lớp Mười trường trung học Kamiyama, nhận lệnh từ chị gái, cậu học trò “màu xám” Oreki Hotaru – người theo chủ nghĩa “tiết kiệm năng lượng”, không tích cực với bất cứ hoạt động gì từ học hành, thể thao cho tới yêu đương – miễn cưỡng tham gia vào Câu lạc bộ Cổ Điển đã ba năm không có nổi một thành viên. Nhưng ở đây, cuộc chạm trán bất ngờ với Chitanda Eru, cô bạn học cùng khối, người tò mò với tất thảy mọi thứ, đã dắt Hotaru vào một cuộc phiêu lưu thú vị, lần tìm về quá khứ cách đây ba mươi ba năm của trường Kamiyama…
Không quá ly kỳ, gay cấn, nhưng qua giọng kể lôi cuốn, pha chút tinh nghịch của Yonezawa Honobu, cuộc sống học đường của các cô cậu học trò trường Kamiyama ở quá khứ lẫn hiện tại dường như luôn đầy ắp các bí ẩn cần khám phá.
***
Kem đá là một tiểu thuyết thuộc thể loại kỳ bí, học đường sáng tác bởi nhà văn Yonezawa Honobu xuất bản năm 2001. Đây là tập sách đầu tiên trong seri "Câu lạc bộ Cổ Điển" gồm tổng cộng 6 tập tính đến năm 2016.
***
Tôi không phải kiểu người nhớ dai những thứ đã đến rồi đi. Giả mà có ai kể lại điều gì đó chắc-chắn-đã-xảy-ra vào, ví dụ như tiểu học hay sơ trung đi, thì chín trên mười trường hợp tôi chỉ có thể nghệt mặt ra nhìn họ mà đáp “Vậy à”. Tuy vậy cũng có những ý ức san sẻ cho tôi cùng những người khác mà sau này thường thì chỉ tôi là người còn vương vấn đôi chút. Chẳng thể hiểu được cái gì đã phân định ra “thứ mình sẽ quên” và “thứ mình luôn nhớ” nữa.
Rà soát lại ký ức là hành trình lao vào một bầu xám vô tận với những nơi chốn và sự kiện đã không còn rõ nét. Giữa cái bầu xám ấy vẫn có chút những sắc màu lấp lánh, bao gồm các sự kiện như Đại hội Thể thao, những buổi kiến tập hay chuyến dã ngoại băng rừng của trường – những ký ức mà, dù trải qua sự bào mòn của thời gian vẫn chiếm lấy những vị trí nhất định trong tâm thức đến nỗi tự tôi phải thấy kinh ngạc trước sự bền bỉ của chúng, mà nổi bật lên thứ nền của mớ nhảm nhí còn lại chả đáng lưu tâm. Mặt khác, tôi cũng nhận ra có những lúc mình nhớ về những phần tí nị về một ngày hoàn toàn bình thường, nếu không muốn nói là tầm thường so với những ký ức lấp lánh kia. Khác với những hồi ức chi tiết được chốt lại bằng một cái tựa hệt như một bài báo, chúng cực kỳ phân mảnh và có trời biết ai đã sắp xếp chúng theo một trật tự như vậy. Dù rời rạc, dù phân mảnh nhưng chúng vẫn ở đó, những ký ức như được phơi thành những bức ảnh ố vàng mà người ta không đành lòng dẹp đi. Đó là vô số lần nhìn những làn nước mùa hạ va vào nhau tạo thành những con xoáy nhỏ mãi không chán, là bầu tưởng tượng như được gắn lò xo mà bung lên bung xuống dọc theo những hàng sách với tay không nổi trong thư viện vào mùa đông, là cuộc tranh giành cuốn sách cuối cùng ở cửa hàng trên đường về nhà với đứa bạn để rồi chẳng thằng nào mua được giữa trời thu dịu mát…
Một lần nữa, giá mà tôi biết điều gì đã phân định những ký ức ấy là phải nhớ giữa vô vàn thứ có thể quên…
Mời các bạn đón đọc Hyouka của tác giả Yonezawa Honobu.