Giới thiệu (chỉnh sửa bởi LeoSing):
Tô Diệp cảm thấy, việc đi xem mắt giống như đứng đợi xe buýt vậy. Người cô đợi thì trì trệ không thấy, người cô không muốn chờ thì đến liên tục. Vất vả lắm chờ được một người, tốn hết sức của chín trâu hai hổ để chen lấn, thì bỗng nhiên phát hiện hoá ra đây chỉ là xe buýt đưa đón. Tô Diệp băn khoăn, rốt cuộc mình cần phải đi bao nhiêu lần nữa mới có thể được gả đây, 36 lần hay 63 lần?
Hế lô các tình yêu, reviewer vừa lầy vừa nhây tái xuất giang hồ đây ạ. Chị em bạn dì có ai sắp bước qua mùa xoan chưa? Chị em bạn dì có ai sắp bị câu này đốt cháy đũng quần chưa, câu các cụ ngày xưa hay dùng để gắn hoả tiễn vào mông gái chưa ế ấy
Câu vầy nè:
Liệu cơm mà gắp mắm ra
Liệu cửa liệu nhà mà lấy chồng đi
Kẻo mai quá lứa lỡ thì
Cao thì không tới, thấp thì không xong
Nếu chưa, may quá, gắn dần đi, thoát ế thành công đi rồi quay lại mình nói tiếp chuyện "chồng con". Nếu rồi, cũng gắn đi, chớ không chuyện chồng con sẽ thành chuyện "còn trông", chông gai lắm, xa xôi lắm, cỡ như bạn Tô Diệp mà chúng ta sẽ gặp bên dưới đây nè.
Tô Diệp, sắp qua 28 nồi bánh chưng, hàng chính chủ, điện nước đầy đủ, mặt tiền đẹp, nở hậu, hẻm rộng ô tô vào đến cùng (ơ, giống rao bán bất động sản nhỉ?), nền móng bê tông cốt thép cực kỳ vững do được đào tạo chuyên sâu, ờ thì là các bạn biết rồi đấy, nữ tiến sĩ tương lai, đã học 5 năm chờ chọn đề tài sơ bộ. Chỉ là nàng cắm mặt vào sách vở nhiều quá, đường tình duyên hết sức phẳng phiu không dính tí hạt bụi nào, ế tới nơi vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai.
Bởi vậy, nào ta cùng đi xem mắt a ~~~~
***
Nếu bạn mong chờ có một tình yêu kinh tâm động phách, bạn đừng ngại sa vào hố, bạn sẽ gặp một tình yêu hết sức…. đời thường, đó là quy trình xem mặt, có cảm tình, có lựa chọn, có gắn bó, có phát sinh tình yêu. "Xem mặt" có thành công, có thất bại là lẽ đương nhiên, bởi vì có "vừa lòng" về nhau hay không thì phải xem lòng gan phèo phổi đối phương, mỗi cái mặt thôi hẻm giải quyết được vấn đề gì.
"Cuộc sống tình yêu của nữ bác sĩ" kỳ thật là một câu chuyện đơn giản về ký sự kiếm chồng của Tô Diệp, điểm thú vị không nằm ở tình tiết hay set up, điểm thú vị chính là ở chỗ tác giả miêu tả tâm lý nhân vật. Khi bạn là cực phẩm, việc bạn có được hạnh phúc là tất lẽ dĩ ngẫu, vậy nếu bạn là chỉ là chính phẩm, thậm chí là thứ phẩm thì sao? Tô Diệp không xịn xò, Tô Diệp đầy khuyết điểm, nhưng cuộc sống chính là như thế đó, bạn sẽ gặp đầy những Tô Diệp trên đường phố, trong viện nghiên cứu, trong quán cafe, trong chợ, trong hội các bà các cô đứng tám chuyện ở sân nhà …., và ai bảo họ không hạnh phúc chứ? Điều quan trọng vẫn là, tiêu chuẩn bạn đặt ra cho hạnh phúc của bạn đến đâu, và bạn trả những giá nào cho điều đó mà thôi.
Tác phẩm không phải là một câu chuyện xuất sắc hay đặc biệt thú vị đâu nha, ưu điểm lớn nhất là nó ngắn, dùng để đổi gia vị và nghĩ vu vơ về cuộc đời rất ổn, nhất là những cô nàng muốn rút sợi dây kinh nghiệm tình yêu tình báo. Nhược điểm là bản edit có khá nhiều lỗi chính tả, điển hình là các lỗi s/tr, ch/tr…., gắp ra chắc cũng đủ đĩa xào xinh xắn.
Nói chung là chị em bạn dì muốn đổi vị, muốn tìm hiểu tâm lý chị em phụ nữ, muốn nhìn lại mình thì cứ thoải mái nhảy hố đi, biết đâu sẽ lượm lặt được vài bí kíp bỏ túi hay ho theo kiểu “các hành vi bị cấm khi đi xem mắt” đó nha.
***
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lời cuối sách….
Tính cách là nhân tố quyết định chúng ta sẽ lựa chọn như thế nào. Dương Nghị dũng cảm cuối cùng ôm được mỹ nhân về, Tô Diệp kiên quyết khiến cô cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc, mà Tống Minh Viễn, hắn tâm tư kín đáo, tình cảm trong sáng, săn sóc chu đáo, suy nghĩ chu toàn, nhưng ngược lại có chút bốc đồng, đối với thần kinh không đủ nhạy bén như Tô Diệp, đây hoàn toàn là vết thương trí mệnh!
Hắn thật ra giống như một người anh hàng xóm, có chút khôi hài, thân thiết ôn hòa, cũng không biết từ lúc nào, dấu diếm một phần tâm sự, lặng lẽ trả giá, chỉ tiếc tiểu muội nhà bên không có nảy sinh tình cảm với mình, phụ hắn một lời yêu.
Tôi yêu thích Dương Nghị, cũng có lẽ dựa theo cốt chuyện đã xây dựng trước, tôi đem tất cả những phẩm chất mà mình yêu thích nhất dành cho anh, dũng cảm nhưng không lỗ mãng, thẳng thắn nhưng không cố chấp, cơ trí linh hoạt, bên cạnh đó lại có chút nghịch ngợm, biết cách đối nhân xử thế, biết nấu ăn, yêu chiều bạn gái, đây đều là những gì mà chúng ta quen thuộc nhất.
Như vậy xem xét, Tô Diệp khó tránh khỏi có chút không đủ tư cách, cô nóng nảy vội vàng, dễ xao động, không đủ dũng cảm, cũng không đủ thông minh, thậm chí có chút ngờ nghệch, thỉnh thoảng còn cố tình gây sự, làm nũng sai khiến, không có lý tưởng khát vọng to lớn, không phải phong cách quý phái. Nhưng cô suy nghĩ đơn thuần, dễ tha thứ, biết cách thỏa hiệp, biết cách nhượng bộ, biết suy nghĩ cho người khác, biết người biết ta, mặc dù khuyết điểm nhiều hơn, nhưng cũng có nhiều mặt tốt, cũng được coi là đáng yêu.
Tôi đối với Tô Diệp không thể nghi ngờ là có chút ưu ái, vì cô sau bao nhiều khó khăn vấp ngã mà tìm được một người đàn ông ưu tú, có một tình yêu viên mãn, cũng coi như một tay góp sức, ngửa mặt lên trời cười to ( ha ha).
Đối với tình yêu, hoàn cảnh xuất thân, tính cách và lối sống khác nhau sẽ gây cản trở. Vì thế không nên ép buộc, tốt nhất là tự bản thân thấy phù hợp.
Lúc này, tôi nghĩ đến Tô Diệp và Trần Thần, đều nói thiếu nữ hoài xuân, đối với mối tình đầu ngây thơ thì mọi cô gái đều có khát vọng, dựa trên ý nguyện của mình, phác hoạ một bức chân dung, gắn cho hắn tính tình phẩm chất mà bản thân yêu nhất, hồn nhiên yêu say đắm, ngày nhớ đêm mong, có khi chỉ là một cái liếc nhìn hay vài hành động nhỏ đều có thể miêu tả tinh tế. Nhưng mà, người này cuối cùng chỉ là hình ảnh, chỉ là một loại cảm giác, chỉ tồn tại ở trong ảo tưởng, còn trong cuộc sống, chúng ta vĩnh viễn sẽ không tìm được một người như vậy, cũng chính vì thế mới càng ôm hy vọng.
Nếu như có đủ may mắn, có lẽ sẽ gặp được một người như vậy, mới liếc nhìn, liền giống tới bảy tám phần chúng ta tưởng tượng, cái gọi là vừa thấy đã yêu, tôi nghĩ đại khái là như thế.
Tô Diệp là may mắn, bởi vì cô gặp Trần Thần, miễn cưỡng được coi là vừa thấy đã yêu, nhưng mà, cô còn rất ngây thơ, giống như một tờ giấy trắng, tùy ý vẽ loạn, mà hắn đã trải qua thăng trầm, lại càng không thích cô, kết quả là không thể đến với nhau. Nhưng dù có ra sao nó cũng là một kỷ niệm, đúng như những gì Tô Diệp nói với Chu Hiểu Tô "Chị tuy không thể quên, nhưng vẫn có thể buông bỏ", bởi vì chúng ta cuối cùng sẽ lớn lên, nhưng vĩnh viễn không cách nào quên những tháng ngày tươi đẹp đó.
Cảm ơn mọi người đã cùng mình đi hết bộ chuyên này. Mong mọi người ủng hộ những dự án tiếp theo của mình. -Neko.U-
Mời các bạn đón đọc Cuộc Sống Tình Yêu Của Nữ Bác Sĩ (Nhật Ký Hôn Nhân) của tác giả Ô Thiến.