Thể Loại Tác Giả Tìm kiếm Đăng nhập Đăng kí

Vui lòng để tải file. Ấn để đăng nhập

Mỹ Nhân Mềm Mại (Nhuyễn Kiều Mỹ Nhân) - Đằng La Vi Chi


Thể loại: Hiện đại, trùng sinh, ngược nam, cường thủ hào đoạt, nam chính bệnh xà tinh, chân khống, HE.
CP: Nhuyễn manh trọng sinh tiểu mỹ nhân X bá đạo nhị thế tổ luyến túc phích.
Tình trạng: Hoàn convert.
Review bởi: Tuno - fb/hoinhieuchu
Chỉnh ảnh: Jas


Văn án:

Sống lại vào năm mười chín tuổi, Tô Lăng thề rằng, đời này sẽ không dẫm lên vết xe đổ.

Cô phải bảo vệ người thân.

Tiến vào giới giải trí.

Và điều quan trọng nhất là: không để bị đẩy lên giường của Tần Kiêu, trở thành tình nhân trong bóng tối của hắn.

Tần Kiêu có một bí mật, hắn mê luyến những đôi chân đẹp, đồng thời còn yêu thích mỹ nhân ngây thơ, yếu đuối.

Đến khi Tô Lăng xuất hiện, từ đầu ngọn tóc đến mũi chân mỹ nhân này đều như đúc ra từ khẩu vị của hắn vậy.

Đáng tiếc là nàng ghét hắn tận xương tuỷ.

Dưới ánh sáng le lói của ngọn đèn, Tần Kiêu khẽ liếm vết thương trên khoé môi, cúi đầu xem dáng vẻ sợ hãi đến phát khóc của Tô Lăng.

Con mẹ nó, sao khóc cũng đẹp đến như vậy!

Kiếp trước, thời điểm hắn động tình, Tô Lăng sợ nhất ba câu:

Lăng Lăng, ngoan nào.

Lăng Lăng, mau kêu lên nào.

Lăng Lăng, nói yêu anh.

Yêu cái đầu anh, mau cút đi!!!!

1. Bàn tay vàng lớn nhất của nữ chính là khuôn mặt xinh như thiên thần.

2. Nam chính thật sự có bệnh.

3. Truyện nhiều tình tiết cẩu huyết, mô tuýp nữ xinh đẹp, yếu đuối, hay khóc x nam tổng tài bá đạo, biến thái, bệnh thần kinh, điên cuồng chiếm hữu…

4. Nam chính sinh năm 1986, cao 1m87, nữ chính sinh năm 1994.

***

“Mỹ Nhân Mềm Mại (Nhuyễn Kiều Mỹ Nhân)” là câu chuyện về hành trình lừa gạt chú thỏ nhỏ ngây thơ về nhà của một con sói già hung ác xảo quyệt, lại cứ cố gắng ngụy trang thành chó nhà vô hại. Có cẩu huyết, có sạn, đầy tình tiết phi logic… nhưng vì quá cảm màn tương tác vừa ngọt ngào, vừa cầm thú của bộ đôi chính mà mị vẫn quyết định review truyện này cho các con dân. Cho nên ai đọc mà không hợp thì cũng đừng ném đá nhé!

Tô Lăng là một cô gái vô cùng xinh đẹp, vẻ đẹp tựa như yêu nghiệt ấy vừa thuần khiết lại vừa mị hoặc, đôi mắt hạnh trong suốt long lanh ngập nước, tựa như muốn hút lấy toàn bộ linh hồn của kẻ tội nghiệp nào lỡ chân sa vào ánh mắt nàng. Kiếp trước, một Tô Lăng của năm mười chín tuổi vừa chập chững bước vào đời, chưa kịp cảm nhận hương vị tuyệt vời của tuổi thanh xuân, thì đã bị người người phỉ nhổ, ước mơ tan biến, buộc phải thôi học, trên cổ mang theo xiềng xích nặng nề mà bước vào chiếc lồng giam hoa lệ của Tần Kiêu, rơi vào vòng xoáy nhục dục của tên ma quỷ ấy, để rồi bị vây khốn đời đời kiếp kiếp.

Em biết không?
Ngay từ giây phút đầu tiên bóng hình của em hiện lên trước mắt tôi,
Trái tim cằn cỗi này đã muốn ngừng đập vì em,
…..
Thiên sứ của tôi ơi,
Phải làm thế nào để em mãi mãi ở bên tôi đây?
Xiềng xích em trong trái tim này,
Hay khoá chặt em bằng tình yêu điên cuồng của tôi!

Tô Lăng là một cô bé mồ côi, từ nhỏ luôn phải dè dặt cẩn trọng, thân phận ăn nhờ ở đậu nên lúc nào cũng âm thầm chịu đựng tất cả, chỉ sợ làm người khác không vui. Bản thân cô cũng luôn phải nỗ lực học tập, tự kiếm tiền, tự chăm lo cho bản thân. Kiếp trước, khi bao sóng gió dồn dập kéo đến, bông hoa nhỏ bé ấy sao có thể đứng vững? Tần Kiêu xuất hiện, dù là cường đoạt, dù là chiếm hữu, nhưng trong một phút giây nào đó, hắn thật sự đã bảo vệ cô, đã thật sự rất tốt với cô.

Cho nên cô gái yếu đuối như Tô Lăng sao lại chưa từng rung động với Tần Kiêu được chứ?

Tô Lăng của năm hai mươi tuổi, mất đi tình thân, trở thành kẻ tàn phế, và rồi những phút giây tâm động mong manh, cuối cùng vẫn bị chính sự ích kỉ, máu lạnh của Tần Kiêu bóp nát, trái tim cô chỉ còn lại nỗi hận, nỗi đau đớn cả đời không nguôi.

Tần Kiêu chưa bao giờ là người tốt, không từ thủ đoạn, máu lạnh vô tình, bất hiếu, bất nghĩa… còn mỹ từ nào có thể khắc họa được đức hạnh của hắn nữa đây? Và đương nhiên, tình yêu của Tần Kiêu cũng đáng sợ như chính con người của hắn vậy.

Thiên sứ của tôi ơi,
Vì em mà tôi đã biến thành một ác ma điên cuồng mất rồi,
Có được thân thể em vẫn chưa bao giờ là đủ,
Cho nên tôi không thể dừng lại.

Đời này cùng đời trước, xuất phát điểm khác nhau, nên thái độ của Tần Kiêu với Tô Lăng cũng khác biệt. Kiếp trước, khi Tô Lăng trở thành tế phẩm của hắn, phụ thuộc vào hắn, bản thân nàng lại là một cô gái yếu đuối, trước bão tố cuộc đời, Tô Lăng chỉ có thể dựa vào Tần Kiêu, mặc hắn an bài.

Có người sẽ trách, tại sao Tô Lăng muốn thoát khỏi Tần Kiêu triệt để mà còn cố tiến vào giới giải trí, sao không biến mất khỏi tầm mắt của hắn ta, sống một cuộc sống bình bình đạm đạm cả đời… nhưng có thể sao? Đó chính là ước vọng cả đời của mẹ cô mà! Kiếp trước, đến tận giây phút cuối cùng của cuộc đời, Tô Lăng vẫn phải chôn mình trong bóng đêm thầm lặng, đời này có cơ hội được sửa sai, sao cô có thể buông tay được? Tô Lăng muốn thay bà hoàn thành giấc mơ ấy: toả sáng dưới ánh đèn sân khấu, được muôn vạn người ngưỡng mộ.

Tần Kiêu của đời này, tuy rằng cái sự cố chấp đến tận xương kia vẫn còn, nhưng hắn đã biết cách ngụy trang, hắn thu liễm hơn, cũng biết học cách tôn trọng cảm xúc, suy nghĩ của Tô Lăng.

“Có kẻ trời sinh đã là người tốt, nhưng cũng có những kẻ, vì một người khác, mới trở nên tốt hơn.”

Tần Kiêu của năm mười ba tuổi đã bắt đầu cuộc sống lang bạt, không ai quản thúc, tựa như con ngựa đứt cương hung hăng quần thảo giữa cuộc đời. Sống đến năm hai mươi tám tuổi, Tần Kiêu vẫn là kẻ ích kỷ, dối trá lại tàn nhẫn. Nhưng hắn yêu Tô Lăng, thậm chí còn yêu hơn cả tính mệnh của mình, vì cô hắn nguyện ý thay đổi, nguyện ý dâng ra toàn bộ trái tim của mình.

Nếu yêu em là một loại bệnh, một loại tội nghiệt,
Thì tôi nguyện cả đời này không cần thuốc chữa, cứ mãi mãi sai như vậy đi.

Em tựa như một tinh linh cô độc, lạc lõng giữa thế gian, sinh trưởng giữa chốn thâm sơn cùng cốc, khó khăn bủa vây, nguy hiểm chập chùng, nhưng vẫn cố gắng vươn mình khỏi vách đá cheo leo, để rồi nở rộ thành một đóa hoa xinh đẹp nhất… Còn tôi thì sao, một ác ma canh giữ nơi vực sâu, toàn thân dơ bẩn, ngày ngày ngước về phía đóa hoa mà thèm muốn, mà ngưỡng vọng.

Có người nói, cảnh giới cao nhất của tình yêu chính là buông tay, nhưng Tần Kiêu là ai cơ chứ? Hắn là kẻ bá đạo cuồng vọng, chưa từng có ước mơ, cũng không ham thích bất cứ điều gì, hắn không quan tâm đến những quy tắc buồn cười của thế giới này, càng không đồng tình với bất kì kẻ nào.

Tô Lăng là điều duy nhất mà hắn điên cuồng thèm muốn. Khi yêu đã quá sâu, tình yêu đã khảm vào cốt tủy, thì sao có thể nghĩ đến hai chữ “buông tay” đây?

Tôi yêu em,
Không phải vì khuôn mặt tuyệt sắc kia, cũng không phải vì chứng bệnh mê luyến,
Mà vì em là Tô Lăng.
Dù em chán ghét tôi, nhưng cũng xin đừng hủy đi đường sinh cơ cuối cùng của tôi.
…..
Có lẽ cuối cùng tôi sẽ chết,
Chết trong tình yêu vô vọng này,
Nhưng trong giây phút này, hãy để tôi tự huyễn hoặc bản thân rằng… em nguyện ý yêu tôi.

Tần Kiêu của kiếp này biết rằng hắn không thể bẻ gãy đôi cánh của Tô Lăng, cũng không thể giam cầm cô trong chiếc lồng kiên cố mà hắn tạo ra, bởi vì hắn sợ hãi, sợ hãi ánh mắt trong suốt của cô sẽ chan chứa đầy nỗi chán ghét, hận thù. Tần Kiêu hiểu rằng, khi bản thân chiếm được cảm giác an toàn, thì cũng chính là lúc hắn sẽ hoàn toàn đánh mất tình yêu của thiên sứ.

Và dù đến cuối cùng, bản chất của Tần Kiêu vẫn chẳng hề thay đổi, nhưng đời này hắn đã không phạm phải những lỗi lầm giống kiếp trước, liệu rằng Tô Lăng có tiếp tục lựa chọn trốn tránh tình yêu điên cuồng của hắn không, hay cô sẽ cho bản thân cùng Tần Kiêu một cơ hội?

Why don't you,
Lock me up with joy and kisses?
Lock me up with love?
Chain me to your heart's desire,
I don't want you to stop!!
Lock me in and hold this moment.
Lock me up!!!

***

Hắn đến cùng đang làm cái gì đâu?

Tần Kiêu kỳ thực bản thân trong lòng rõ ràng, Tô Lăng không đồng ý cùng hắn. Một cái không thích hắn, lại bởi vì các loại lý do đến ủy thân hắn nữ nhân, hắn bị nàng hôn mê đầu, kiệt đem hết toàn lực đi lấy lòng.

Cứ việc như thế, nàng vẫn là không vui.

Tần Kiêu đi ra ngoài đàm sinh ý thời điểm, đám kia hồ bằng cẩu hữu nói: "Nữ nhân chính là quán không được, ngươi càng quán nàng càng mạnh hơn nhi, hếch mũi lên mặt. Lãnh nàng vài ngày, bản thân chỉ biết thiếp lên đây."

Tần Kiêu như có đăm chiêu.

Vì thế Tô Lăng phát hiện, mấy ngày nay Tần tiên sinh hết sức lãnh đạm.

Trong lòng nàng vụng trộm nhạc, cũng không đi trêu chọc hắn.

Vì thế mỗi đêm Tần Kiêu trở về, xem bên người sớm ngủ say sưa nữ nhân, đều hận không thể một phen bóp chết nàng.

Hắn lạnh mặt, đem nàng quần áo thoát: "Đứng lên, theo giúp ta làm."

Nàng ánh mắt sương mênh mông: "Tần tiên sinh, ta vây, có thể hay không không cần?"

Khi đó nàng kiều kiều lôi kéo tay áo của hắn, vẻ mặt ngây thơ.

Hắn trong lòng bị người hung hăng nhất kích, lấy lại tinh thần đã ôn nhu đem nàng ôm vào trong ngực: "Ân, ngủ đi."

Lâu, hắn chỉ biết, hắn dưỡng là cái tiểu tổ tông. Nếu hắn lãnh đạm, nàng vui vẻ đến thiên đi lên.

Tần Kiêu có chút nhận mệnh, hắn nghĩ thầm, như vậy quá cả đời cũng không sai.

Nhưng mà thiên bất toại nhân nguyện, Tô Lăng bà ngoại qua đời.

Hắn lạnh lùng tưởng, kia nàng hội rời đi đi?

Nàng không cần của hắn tiền, cũng không cần hắn đưa gì lễ vật, chính là làm tốt tùy thời có thể thanh toán xong chuẩn bị.

Nhưng là còn muốn chạy? Chờ hắn đã chết lại nói.

Hắn che giấu Tô Lăng, kỳ thực đối với Tần Kiêu người như thế, nhà hắn nhân chết hết, hắn cũng không thấy điệu một giọt nước mắt.

Hắn lấy này thị giác đến đo lường được Tô Lăng, không nghĩ tới đây là nàng hận hắn khai đoan.

Kia mấy trễ đều đang mưa.

Tô Lăng bị hắn nhốt tại biệt thự, khóc suốt, nước mắt làm ướt gối đầu.

Nguyên bản mềm mại nhuyễn cô nương, đáy mắt tràn đầy hận ý.

Hắn lần đầu tiên cảm giác đau, trong lòng bị người hung hăng tìm một đao, máu tươi đầm đìa.

Chờ nàng đang ngủ, hắn xem của nàng mặt mày, nhiễm lên vài phần điên cuồng hương vị: "Đừng rời khỏi ta, không được rời đi."

Tốt nhất một điểm là, cô nương này sức sống rất cường đại, nàng không có tìm chết.

Nàng còn tưởng sống khỏe mạnh, sống đến rời đi của hắn ngày nào đó.

Cũng là theo khi đó bắt đầu, nàng không lại nhu nhu kêu hắn Tần tiên sinh.

"Tần Kiêu, ngươi có ghê tởm hay không? Như vậy không giống như là ở gian thi sao?"

Hắn dừng lại động tác, thân thể nhẹ nhàng run run, thật lâu sau cúi người thể đi hôn nàng cái trán: "Ngươi có cảm giác."

Nàng xem hắn, tùy ý hắn lừa gạt bản thân.

Sau đến lúc lâu, hắn các loại lấy lòng phương thức đều thử qua.

Có một ngày hắn đột nhiên nhớ tới đã từng nghe được quá lời nói, Đường Vi Vi nói Tô Lăng thích diễn trò, hắn phóng Tô Lăng đi diễn trò.

Đó là lâu như vậy tới nay, nàng lần đầu tiên lộ ra nhạt nhẽo ý cười.

Như tháng ba tươi đẹp kiêu dương, ở trong lòng hắn phá vỡ nhất thúc quang, bị xua tan lâu như vậy tới nay vẻ lo lắng.

Năm đó hắn tình yêu xem không quá chính.

Chẳng sợ phóng nàng đi diễn trò, cũng vẫn cứ là một loại khác tính kế. Hắn nghĩ đến tâm đều đau, nàng vì sao không chịu thương hắn đâu? Thương hắn một chút đều tốt.

Mời các bạn đón đọc Mỹ Nhân Mềm Mại (Nhuyễn Kiều Mỹ Nhân) của tác giả Đằng La Vi Chi.