Do truyện có chương ảnh, các bạn tải định dạng pdf để có thể đọc trọn vẹn nhé.
Mỗi người khi sinh ra đã được định sẵn số phận khác nhau, khi cô vừa mới lọt lòng đã vì sự nhầm lẫn của bác sĩ mà từ vị trí thiên kiêm tiểu thư thành đứa trẻ mồ côi. Tuy là vào ba năm trước thì Tống Duyên Khanh đã được gia tộc tìm vê nhưng dường như mọi chuyện không như cô nghĩ, cô mới phát hiện mình không thể hòa nhập vào gia đình này, chỉ có thể cẩn thận sinh sống với các thành viên trong gia đình. Duy trì một tình cảm yếu đuối. Khi cô xóa tên mình và thay thế chị gái lấy chồng với Lý Hào Kiệt, cô mới biết tất cả mọi thứ đều là âm mưu…
***
Tôi ngồi dậy, chỉ lảm thấy đầu đau đớn, sờ một cái, đã chảy máu rồi!
“Mẹ!” Thiểm Thiểm đứng bên cạnh thấy tôi bị ngã, lập tức chạy tới.
Nghe thấy tiếng Thiểm Thiểm gọi, Mưu Lan Tích đang kích động đuổi người bỗng đứng lại, bà nhìn Thiểm Thiểm, cũng không đuổi theo người kia nữa, từng bước đến gần Thiểm Thiểm.
Thiểm Thiểm chạy về phía tôi, ngẩng đầu nhìn Mưu Lan Tích đang đi tới, dang rộng cánh tay nói: “Bà không được lại đây, con sẽ không cho bà làm mẹ bị thương.”
Mưu Lan Tích nhìn Thiểm Thiểm, ánh mắt ngây dại, nhìn thấy bà như vậy, tôi bị dọa sợ rồi.
Chỉ sợ bà mất khống chế làm Thiểm Thiểm bị thương.
Dù sao sức bà lớn, cú đẩy vừa rồi kia, một chút tôi cùng không chống đỡ được.
Nếu như bà đánh Thiểm Thiểm, khẳng định…
Tôi nhanh chóng ôm Thiểm Thiểm vào lòng, ngẩng đầu nhìn Mưu Lan Tích, nói: “Dì… Dì Mưu, Dì bình tĩnh, bình tĩnh! Con là con gái dì, Thiểm Thiểm là cháu ngoại dì, dì không thể làm hại nó.”
Nghe thấy lời tôi nói, Mưu Lan Tích đột nhiên đứng lại.
Bà nhìn chằm chằm hai người chúng tôi, nửa ngày sau mới noi: “Con gái? Cháu ngoại?”
Tôi nói xong liền hối hận, với tình trạng bây giờ của Mưu Lan Tích, tôi nói những thứ này, sợ là bà không chịu được.
Thiểm Thiểm đứng ở đó không nói gì.
Lúc này, Mưu Đạo Sinh cuối cùng cũng đi ra, nhìn thấy chúng tôi, nhíu mày nói: “Chuyện gì vậy? Ngủ trưa một chút đã ầm ĩ thế này?”
“Ông Mưu, người này đánh mẹ con!” Thiểm Thiểm lập tức chạy tới trước mặt Mưu Đạo Sinh.
“Sao vậy?” Mưu Đạo Sinh hỏi.
Lúc này, người giúp việc bị Mưu Lan Tích đuổi nói: “Tôi, vài ngày trước tôi được nghỉ về nhà, hôm nay mới tới, nhìn thấy hai con búp bê, tưởng là ai để nhầm…”
Nói tới búp bê, Mưu Đạo Sinh liền hiểu rồi: “Búp bê đâu?”
“Ở… Ở phòng của cậu Thiểm Thiểm.” Người giúp việc dường như hiểu ra cái gì, lập tức nói: “Giờ tôi đi lấy!”
Người giúp việc vừa đi, Mưu Đạo Sinh liền đến gần, nói với Mưu Lan Tích: “Người giúp việc không hiểu chuyện, lát nữa lấy cho bà.”
Thế nhưng, Mưu Lan Tích lúc này cũng không đáp lời thầy, mà nhìn về phía tôi, chỉ nói hai chữ: “Con gái.”
Mưu Đạo Sinh nhìn tôi.
Tôi do dự một chút, mới kéo Mưu Lan Tích, nói: “Con chính là Khanh Khanh.”
“Khanh Khanh?” Mưu Lan Tích nhìn tôi, đôi mắt có vài phần ngây dại.
Cũng không biết bà có tin hay không.
“Đúng, là con.” Tôi do dự một chút, lấy hết dũng cảm duỗi tay ôm lấy Mưu Lan Tích, nói với bà: “Mẹ, thật sự là con, con là Khanh Khanh, là con gái của mẹ.”
Từ nhỏ không có mẹ, giờ Mưu Lan Tích cho dù thần trí không minh mẫn, tôi cũng vấn muốn gọi tiếng mẹ như cũ.
…
Mời các bạn đón đọc Thay Chị Lấy Chồng của tác giả Mộc Tâm.