Khi Zoe Walker nhìn thấy ảnh của mình trên quảng cáo của tờ London Gazette, cô cố gắng tìm ra lý do tại sao nó lại ở đó. Không có một lời giải thích: một bức ảnh lờ mờ, một địa chỉ trang web và một số điện thoại. Zoe đem về nhà cho gia đình xem, được thuyết phục rằng chỉ là ai đó giống cô. Nhưng hôm sau, quảng cáo đó đã sử dụng hình ảnh một người phụ nữ khác và ngày hôm sau nữa cũng vậy.
Một sai sót? Một sự trùng hợp? Hay có kẻ nào đó không ngừng theo dõi bước chân của những người phụ nữ.
Ở đây sự xuyên tạc đi qua giao điểm của giọng nói “on” và giọng nói “off”. “On“: một người mẹ của tầng lớp trung lưu (độc giả thể loại kinh dị tâm lý tại Anh), kinh ngạc phát hiện ra tấm ảnh của chính mình trong một tờ báo của tàu điện ngầm London. Một trang web hẹn hò tim-bandoi.com, với một số điện thoại và địa chỉ mail ảo. Nhưng Zoe không phải là nạn nhận duy nhất. Dưới sự điều tra của nữ cảnh sát Kelly Swift (cần nhấn mạnh là tác giả đã từng là cảnh sát suốt 12 năm), 28 người phụ nữ được phát hiện ra. Một người từng bị hù doạ đến chết khiếp, một người phát hiện đồ đạc trong nhà dần biến mất đi… “Off“: chính là giọng nói của trang web hẹn hò. Có ai đó theo dõi những người phụ nữ trong tài điện ngầm, chụp ảnh họ, và nói “Tôi thấy cô”, “Cô lặp lại những việc thường nhật mỗi ngày. Tôi biết chính xác cô đi đâu. Cô không phải là người duy nhất”. Những người phụ nữ đó chưa bao giờ nghĩ rằng mình bị theo dõi, và chúng ta, độc giả, sẽ khám phá ra lí do tại sao… trong đau đớn.
***
Clare Mackintosh đã từng vượt mặt J. K. Rowling vào năm 2016 (nữ tác giả Harry Potter có có một bút danh khác là Robert Galbraith cho những tiểu thuyết trinh thám từ năm 2013) bằng cách chiếm giải Truyện trinh thám của năm ở Anh nhờ vào tác phẩm đầu tay I let you go. Một tác phẩm mới toanh, nhưng đã được bán ra hơn nửa triệu bản. Nữ tác giả tóc vàng Mackintosh nhắc chúng ta nhớ đến lời của cha Bossuet vào thế kỉ XVII rằng người Anh là những kẻ “không ngay thẳng”.
Clare Mackintosh làm việc trong lực lượng cảnh sát mười năm, bà đã từng công tác ở Phòng Điều tra tội phạm, ở cương vị sĩ quan cấp chỉ huy. Bà rời lực lượng cảnh sát năm 2011, chuyển sang làm nhà báo tự do và tư vấn truyền thông xã hội, đồng thời cũng là nhà sáng lập của Lễ hội Văn chương Chipping Norton. Hiện bà là nhà văn chuyên nghiệp và sống tại Cotswolds cùng chồng và ba con.
Cuốn sách đầu tiên của Clare, I let you go được tờ Sunday Times bình chọn là sách bán chạy nhất và năm 2015 được nhận danh hiệu sách bán nhanh nhất của nhà văn mới. Hè 2015, cuốn sách này nhận được danh hiệu do bạn đọc bình chọn của Câu lạc bộ Richard và Judy Book cùng danh hiệu Loose Books của câu lạc bộ Loose Women của ITV.
***
Melissa không bao giờ có thể thấy được tiềm năng phát triển. Sẽ không thể, hoặc sẽ không. Điều đó không rõ ràng. Đó là điều duy nhất chúng tôi từng tranh luận. Trong nhiều khía cạnh, cô ta thật thông minh; cô ta đã sẵn sàng làm việc với tôi, sẵn sàng tin cậy tôi hơn bất kỳ ai khác. Dù thế, những mặt khác, cô ta vẫn thiển cận.
Mọi chuyện sẽ ổn như cũ, cô ta nói, và chúng ta đang hái ra tiền. Rút dây động rừng làm gì? Nhưng tôi biết chúng tôi có thể làm hơn thế nhiều, và tôi thất vọng vì cô ta không chấp nhận chuyện đó. Cô ta đã biến thành một bà chủ thầu tầm thường.
Cô ta thích nghĩ rằng mình là thầy của tôi, nhưng đây mới là sự thật: Cô ta cần tôi hơn tôi cần cô ta. Cô ta sẽ không bao giờ có thể che giấu dấu vết của mình một cách thành công như thế, nếu không có tôi.
Melissa chẳng là gì, nếu không có tôi.
Trò chơi mèo đuổi chuột, săn đuổi Katie khắp London, cũng là ý tưởng của tôi. Cả hai người đã không chịu để nó nằm yên, còn cảnh sát mỗi lúc đến một gần. Hãy gieo xúc xắc lần cuối đi nào, tôi nói với Melissa. “Hãy làm đi, và rồi cô có thể biến tới Rio1 với tám mươi phần trăm của tất cả những gì chúng ta đã kiếm được, không ai có thể tìm ra cô. Chúng ta đã cộng tác ăn ý, nhưng giờ là lúc để cả hai đi tiếp.”
* Rio: (Rio de Janeiro) thủ đô Brasil.
Ừ đúng, tám mươi phần trăm.
Ngay cả một phụ nữ kinh doanh cứng rắn nhất. Ngay cả khi chính tôi là người đi đăng quảng cáo, tôi mới là người xâm nhập hệ thống CCTV, và tôi cũng là người tiếp cận khách hàng, với một chút giúp đỡ từ sổ địa chỉ của Neil. Và tôi nhận được gì từ tất cả? Hai mươi phần trăm khốn kiếp.
Hãy làm đi, tôi nói với Melissa! Chơi trò này rồi biến đi! Hãy làm cho tôi! Hãy làm bởi tôi đã giúp cô, giờ đến lúc cô phải giúp lại tôi!
Và cô ta đã làm.
Tôi nhìn thấy hồ sơ của Katie xuất hiện và tôi biết mọi chuyện đã bắt đầu. Tôi cảm thấy mạch đập rộn ràng và tự hỏi liệu Melissa có thấy kích động không? Chúng tôi chưa bao giờ làm điều gì như thế trước đây, nhưng tôi cảm thấy điều đó đúng đắn. Tôi cảm thấy dễ chịu.
Và với Katie… Tôi xem việc này như sự trả đũa. Trả đũa không phải vì nó lúc nào cũng muốn được chú ý, mà vì nó luôn là đứa trẻ được yêu mến. Vì nó chưa bao giờ gặp rắc rối; chưa bao giờ mang cảnh sát đến nhà hay bị đuổi khỏi trường.
Đây cũng là sự trả đũa đối với bà ta nữa. Zoe.
Từ đứa con trai yêu quý của mẹ.
Trả đũa vì đã rời bỏ bố, dù bố đã hy sinh mọi điều cho bà ta. Trả đũa vì đã tách tôi ra khỏi bạn bè. Trả đũa vì đã ngủ với lão đàn ông mà bà ta chỉ mới gặp, trước khi bà ta ly hôn, rồi mang lão ta vào nhà chúng tôi mà không thèm quan tâm đến việc tôi nghĩ gì.
Họ nghĩ rằng họ đã thắng cuộc chơi, rồi bây giờ, với cái chết của Melissa, họ nghĩ rằng tất cả đã kết thúc.
Họ đã lầm.
Đây mới chỉ là sự bắt đầu.
Tôi không cần đến Melissa, cũng chẳng cần đến các quảng cáo trên tờ London Gazette. Tôi không cần trang web đó.
Tôi đã có nguyên tắc, có công nghệ, và có danh sách email khách hàng, tất cả đều yêu thích kiểu dịch vụ phù hợp mà tôi có thể cung cấp cho họ.
Và tất nhiên, tôi có em.
Hàng trăm, hàng ngàn người như em, làm những việc giống hệt nhau mỗi ngày.
Tôi nhìn thấy em, nhưng em không thấy tôi. Cho đến khi tôi muốn em nhìn thấy.
Mời các bạn đón đọc Trong Tầm Ngắm của tác giả Clare Mackintosh.