Thể Loại Tác Giả Tìm kiếm Đăng nhập Đăng kí

Vui lòng để tải file. Ấn để đăng nhập

Công Tắc Tình Yêu - Phỉ Ngã Tư Tồn

“Em chỉ muốn lắp trong tim một cái công tắc, như vậy khi nào em muốn yêu anh thì yêu, không muốn yêu anh, thì sẽ không yêu nữa.”

Chu Diễn Chiếu từng khắc cho Chu Tiểu Manh một đôi giày gỗ, dưới đế ghi bốn chữ “trọn đời bên nhau”.

Anh đã ở bên cô suốt những năm tháng tuổi thơ, cùng cô trèo cây chuồn ra ngoài chơi, đèo cô phóng xe như bay trên những con đường ở thành Nam Duyệt, thậm chí, còn định theo cô trốn ra nước ngoài, thoát khỏi vòng kiềm tỏa của cha mẹ để `trọn đời bên nhau`.

Anh cũng đã giữ cô bên mình, để cô giương mắt nhìn anh quen biết, yêu đương, chung sống, rồi đính hôn với người con gái khác.

Là yêu thương hay căm hận, là che chở hay giày vò, là không nỡ rời xa hay là sống không bằng chết, có lẽ chính hai người cũng không phân rõ được. Tình cảm ấy vô vọng mà cố chấp, điên cuồng mà yếu đuối như đóa hoa bừng nở giữa đêm đen, sẽ tan tác theo gió, hay sẽ kết thành trái độc?

***

Thể loại: Hiện đại, ngược, SE
Review written by Ngón chân cái của Yoochun

---

Trong tác phẩm Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh, nhân vật nữ chính Triệu Mai từng nói: “ Thời còn trẻ chúng ta không hiểu thế nào là tình yêu. Lúc mới bước vào đời, tôi từng nghĩ tình yêu có thể vượt qua tất cả. Khi đó tôi không hề biết trên đời này còn tồn tại một sức mạnh gọi là số phận, chúng ta chỉ có thể chấp nhận mà không thể thay đổi”
Câu chuyện tình yêu của Chu Tiểu Manh và Chu Diễn Chiếu chính là như vậy, họ thắng được bản thân, lại không tài nào vượt qua số phận..
Chu Tiểu Manh và mẹ bước vào nhà họ Chu sau khi cha cô qua đời, mẹ cô đi bước nữa, người đàn ông ấy chính là cha của Chu Diễn Chiếu, lúc đó cô mới hai tuổi. Thời gian đầu, lúc nào Chu Diễn Chiếu cũng chán ghét cô em gái của mình, bảo cô là đồ con hoang. Nhưng rồi sau một lần mẹ Chu Tiểu Manh đỡ chiếc bình sứ từ tay ông Chu Bân Lễ ném về phía Chu Diễn Chiếu, khiến bà phải đi bệnh viện may mười mấy mũi, thái độ của Chu Diễn Chiếu đối với hai mẹ con cô bắt đầu đổi khác..
Năm tháng qua đi, cậu bé Chu Diễn Chiếu ngày nào giờ đã trở thành một người thiếu niên sáng sủa cao ráo, mà cô em gái Chu Tiểu Manh cũng trở thành một người thiếu nữ xinh đẹp. Và ở độ tuổi đẹp nhất ấy, hai con người sớm chiều bên nhau đã nảy sinh một tình yêu vượt ra ngoài mọi khuôn phép.
Chu Diễn Chiếu yêu Chu Tiểu Manh bằng một tình yêu nồng nàn sâu đậm
Chu Tiểu Manh yêu Chu Diễn Chiếu bằng một tình yêu thiết tha không màng lí lẽ.
Khi người ta còn trẻ, trong lòng luôn ấp ủ bao ảo mộng về tình yêu, tưởng rằng chỉ cần tìm được người thật lòng yêu mình, mà bản thân cũng yêu người đó. Thì có thể đời đời kiếp kiếp ở bên nhau. Nhưng thời gian trôi qua, chúng ta mới có thể nhận ra một sự thật đau lòng, đôi khi số phận trêu ngươi, khắc trước còn tình nồng ý đậm, giây sau đã trở mặt thành thù.
Chu Tiểu Manh và Chu Diễn Chiếu quyết định bỏ nhà ra đi, đến Canada làm lại từ đầu. Hai người đến Bắc Kinh, chuẩn bị bước lên chuyến bay cuộc đời. Ai ngờ đâu sóng gió ập đến. Chu Diễn Chiếu nhận được điện thoại từ Tiểu Quang, người anh em giang hồ của anh, thông báo rằng cha anh bị tai nạn giao thông nghiêm trọng, mong anh về gấp. Vì không muốn Chu Tiểu Manh lo lắng, Chu Diễn Chiếu giấu đi mọi chuyện, bảo cô hãy đến Canada trước, anh sẽ sang sau. Chu Tiểu Manh ở lại Bắc Kinh hai ngày, lòng lo lắng khôn nguôi, không biết gia đình đã xảy ra chuyện gì, thế rồi quyết định hoãn chuyến bay, chờ Chu Diễn Chiếu. Đúng lúc đó, cô nhận được điện thoại từ anh, anh bảo cô mau quay về. Tiểu Manh đâu biết, ngay lúc này đây, cô đã vĩnh viễn không thể nào nhìn thấy Chu Diễn Chiếu dịu dàng mà cô yêu như trước nữa..
Lúc trở về thành phố Nam Duyệt, trở về ngôi nhà thân yêu nơi anh và cô lớn lên, Chu Tiểu Manh mới biết cha dượng của cô giờ đây nửa mê nửa tỉnh, trí nhớ và hồi ức bị đình trệ, quãng đời còn lại sẽ sống trong trạng thái như một đứa trẻ. Còn mẹ cô, mãi mãi nằm trên giường bệnh, mạng sống nương nhờ vào máy thở oxi, không bao giờ tỉnh lại. Đớn đau hơn cả, người đàn ông mà cô yêu nhất, nhìn cô bằng ánh mắt dành cho kẻ thù, và anh ta cũng chính là người gây ra tất cả thương tổn cho mẹ cô, bởi vì mẹ cô chính là tội phạm khiến cha dượng cô thành ra như bây giờ. Bà Diệp Tư Dung đã mướn một sát thủ bắn tỉa, một phát bắn vào đầu ông Chu Bân Lễ, Chu Diễn Chiếu cũng dùng một phát đạn đấy, trả lại vào đầu mẹ của người mình yêu nhất. n ân oán oán, vì đâu nên nỗi.
Từ đó về sau, hai con người yêu nhau tha thiết lại phải sống bên nhau trong dằn vặt giữa yêu thương sâu sắc và đớn đau thù hận. Anh bắt cô phải sống bên anh, không được rời đi, giày vò cô khiến cô đau khổ.
Cả câu chuyện dài, rất ít khi nhìn thấy Chu Diễn Chiếu thể hiện hành động yêu thương dành cho Tiểu Manh. Cho dù là lúc ân ái, cũng chỉ nói lên sự tức giận của anh và sự đau thương của cô. Họ gây bao vết thương cho nhau, làm đối phương đớn đau về cả thể xác lẫn tinh thần. Dù vậy, lại cho người khác cảm giác họ đang dùng cách ấy để nói cho đối phương biết tình yêu sâu đậm của mình cùng với sự bất lực vì không thể đường đường chính chính ở bên nhau, cùng nhau xây dựng hạnh phúc trọn đời
Nhưng có một chi tiết, là đoạn đối thoại của Chu Diễn Chiếu và Tiểu Quang, khi biết người mình yêu đang gặp nguy hiểm, đại ca phía Tây – Tưởng Khánh Thành đe dọa sẽ làm hại đến Tiểu Manh, Chu Diễn Chiếu bảo “ Nếu người ta gửi đến một ngón tay của cô ấy, chắc tôi chỉ còn cách tự bắn vào đầu mình thôi, cậu cũng không muốn sự thể thành ra như thế phải không?”. Mấy năm trước, cô bạn gái của Chu Diễn Chiếu, tên Tô Bắc Bắc cũng từng bị bắt cóc nhằm đe dọa buộc Chu Diễn Chiếu xuất hiện, nhưng anh không đến, lũ bắt cóc cứ một ngày thì chặt hai ngón tay của Bắc Bắc gửi đến cho anh, mãi đến ngày thứ ba anh mới ra mặt, rút súng bắn chết cô bạn gái của mình. Con người Chu Diễn Chiếu chính là như vậy, ngoài bản thân ra không màng gì cả, vậy mà có một thứ anh ấy còn yêu hơn bản thân, chính là Chu Tiểu Manh, anh thà rút súng bắn vào đầu mình, cũng không nỡ nhìn thấy Chu Tiểu Manh mất đi một ngón tay. Ngoài anh ra, không ai được phép làm thương tổn người anh yêu.
Có lẽ ngay từ lúc bắt, số phận đã sớm định đoạt hai con người này mãi mãi không thể bước chung đường, dẫu cho trái tim đập cùng một nhịp.
Chu Tiểu Manh lúc nào cũng luôn miệng hỏi Chu Diễn Chiếu có yêu cô không, chẳng lẽ trước giờ chưa từng thật lòng yêu cô sao. Nhưng chưa lần nào anh thừa nhận tình yêu của mình. Anh yêu cô, nhưng lại không thể nói ra, cho dù thời gian trôi đi, việc làm mà mẹ cô gây ra cho cha anh năm ấy, mãi mãi không thể nhạt nhòa. Và tội ác mà chính anh gây ra cho mẹ cô, cho dù dưới đạo nghĩa một người con trả thù cho cha đi nữa, Chu Tiểu Manh cũng không sao chấp nhận được. Dù cho cô cũng yêu anh tha thiết: “Chu Diễn Chiếu, điều em muốn nhất, kì thực là lắp một cái công tắc ở trong trái tim mình, có thể bật tắc bất cứ lúc nào. Như thế, khi nào em muốn yêu anh thì sẽ yêu anh, khi không muốn yêu anh, thì sẽ không muốn yêu anh nữa..” Thế rồi cô đã có một quyết định, nhất định phải khiến anh trả cho mẹ con cô tự do, phải khiến anh vào tù.
Việc diễn ra sau đó như thế nào, uẩn khúc đằng sau hành động của mẹ Chu Tiểu Manh là gì, đọc giả có thể từ từ tìm hiểu. Chỉ biết là đến cuối cùng, hai con người yêu nhau sâu sắc đó, cũng không có được một hạnh phúc trọn vẹn.
Đến những giây phút cuối cùng của cuộc đời, Chu Diễn Chiếu cũng muốn dành để bảo vệ người anh yêu nhất ấy. Anh chết cũng được, chỉ cần cô có thể sống tiếp.
Cái kết của chuyện tình này, có thể bạn đọc sẽ thấy đó là một cái kết đầy bi thương nước mắt khi cả hai nhân vật chính đều qua đời, nhưng biết đâu đối với Chu Diễn Chiếu và Chu Tiểu Manh, đây là một khởi đầu hoàn toàn khác?
“Nghĩa địa dưới ánh chiều tà không một bóng người, chỉ có từng hàng thông xanh lắc lư trong gió bầu bạn với những tấm bia mộ ngay ngắn thẳng hàng, sắc trời tối dần, lũ chim bay về, càng làm toát lên vẻ thê lương tịch mịch. Vị trí đặt mộ rất chật hẹp, mộ huyệt của Chu Diễn Chiếu và Chu Tiểu Manh đặt cạnh nhau, vì khoảng cách rất gần nên hai tấm bia mộ chừng như chập vào làm một. Trước bia mộ đặt một chậu hành, lá hành mọc rất dài, trên ngọn còn vương giọt nước như vừa được tưới tắm. Bên cạnh còn có hai mẩu gỗ, Tiêu Tư Trí cúi xuống cầm lên, nhìn một lúc lâu mới nhận ra đấy là một đôi giày gỗ, làm rất tinh xảo, không biết tại sao lại bị người ta dùng khoan điện chọc thủng lỗ chỗ khắp nơi, dưới đế hai chiếc giày đều có chữ, nhưng cũng bị mài đi gần hết, anh ta vất vả lắm mới đọc được, thì ra là “Suốt đời bên nhau.”
Khi còn sống ở cạnh nhau, luôn phải dằn vặt giữa yêu thương và thù hận. Đến lúc có được hạnh phúc vẹn tròn, thì chỉ còn lại mộ tàn xương lạnh.
Liệu thế gian này có tồn tại kiếp sau không?
Nếu như có kiếp sau, biết đâu hai người sẽ quên hết mọi khổ đau kiếp này, có thể tiếp tục ở bên cạnh nhau, sống lại những tháng ngày thanh xuân tươi đẹp ấy. Lúc mà Chu Diễn Chiếu còn là một cậu thiếu niên quậy phá nghịch ngợm, trong lòng chỉ thương nhớ duy nhất một bóng hình. Lúc mà Chu Tiểu Manh đơn giản ngây thơ nhất, khi yêu là sẽ yêu hết mình.
Nếu có kiếp sau, hai người sẽ chỉ là những con người bình thường, không phải sống trong dằn vặt khổ đau mà đời trước để lại. Có thể cùng nhau xây dựng mái ấm, ở trong một căn nhà nhỏ, trồng một cái cây to, cao đến cửa sổ tầng hai. Thỉnh thoảng Diễn Chiếu sẽ giống như khi trước, trèo lên cái cây cao đó, để đến được căn phòng của Tiểu Manh, đưa cho cô bọc bánh cuốn mà cô yêu thích nhất. Kiếp sau ấy, chỉ còn vui vẻ hạnh phúc, đầm ấm đoàn viên.
“Suốt đời bên nhau, cuối cùng vẫn làm được rồi.”

***

Phỉ Ngã Tư Tồn (sinh ngày 26 tháng 12 năm 1978) tên thật là Ngải Tinh Tinh, một nhà văn nữ thuộc dòng văn học hiện đại người Trung Quốc.

Cô là tác giả của 20 cuốn tiểu thuyết, trong đó có 11 tác phẩm đang được chuyển thể thành các dự án điện ảnh. Hiện nay, đã có 3 tiểu thuyết và một truyện ngắn của cô được dựng thành phim truyền hình. Năm 2005, tiểu thuyết đầu tay xuất bản mà tác giả lấy bút danh Tư Tồn và đã nhận được một khoản nhuận bút nhỏ.

Các bút danh trước đây của cô là Tư Tồn và Phí Tiểu Tồn.

Tác phẩm:

  • Gấm rách
  • Sân không vắng vẻ tàn xuân (Tịch mịch không đình xuân dục vãn)
  • Không kịp nói yêu em
  • Nếu phút giây này anh không gặp em
  • Hẹn đẹp như mơ (Giai kỳ như mộng)
  • Trăng lạnh như sương
  • Đương thời minh nguyệt tại
  • Hương hàn
  • Giai kỳ như mộng–Đời này kiếp này
  • Giai kỳ như mộng–Hải thượng phồn hoa
  • Hoa đào năm ngoái còn cười gió xuân (Đào hoa y cựu tiếu xuân phong)
  • Cảnh năm biết bao lâu
  • Thiên sơn mộ tuyết
  • Đông cung
  • Hoa nhan
  • Minh mị
  • Tinh quang thôi xán
  • Mê vụ vi thành
  • Thời gian đẹp nhất là khi yêu em
  • Công tắc tình yêu
  • Cửa hàng đồ cổ
  • Nợ em một đời hạnh phúc
  • ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI
  • Sao trên trời rất xa, sao của anh thật gần Mời các bạn đón đọc Công Tắc Tình Yêu của tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn.