Thể Loại Tác Giả Tìm kiếm Đăng nhập Đăng kí

Vui lòng để tải file. Ấn để đăng nhập

Anh Trai Nhỏ - Phong Hà Du Nguyệt

Căn hộ đối diện nhà họ Tạ đã trống trải một thời gian bỗng có người chuyển vào, nghe nói là một người mẹ và đứa con trai bằng tuổi Tạ Liễu Liễu - Hạc Lâm.

Hạc Lâm, người cũng như tên, vóc dáng cao gầy 1m85, đôi chân dài khi đứng giữa đám nam sinh cấp 3 loi choi quả thực là hạc giữa bầy gà.

Không chỉ có vẻ ngoài xuất chúng, mà thành tích học tập của Hạc Lâm cũng khiến người khác ngưỡng mộ không thôi. Chơi thể thao giỏi, thứ hạng điểm số đứng đầu toàn khối, dễ chung sống, chan hoà cùng mọi người,… thoạt nhìn rất xuất sắc. Vậy tại sao anh lại phải chuyển từ trường điểm thành phố tới một ngôi trường tư nhân kém một khoảng xa?

Nghe nói lí do vì Hạc Lâm ẩu đả đánh nhau với bạn học, cậu ta bị thương tích nặng, nhà trường bắt buộc phải cho anh thôi học. Sau này Tạ Liễu Liễu mới biết, anh bất bình vì cậu nam sinh đó buông lời xúc phạm một bạn nữ. Chà, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, không nhịn được ra tay tương trợ đây mà?

Sực tỉnh lại, Tạ Liễu Liễu bỗng cảm thấy có điều gì đó bất thường. Tại sao chỉ là trong suy nghĩ thôi, mà cô cũng có thể cảm nhận được thoang thoảng mùi… giấm chua cơ chứ…

***

Lần đầu tiên Hạc Lâm gặp Tạ Liễu Liễu không phải tại trường học, đó là khi anh bận rộn dọn đồ vào căn nhà mới, chưa chính thức ra mắt chào hỏi hàng xóm láng giềng. Anh nghe thấy giọng nói uể oải khẽ vọng ra từ trong nhà đối diện, đang thắc mắc hỏi mẹ Tạ có nhìn thấy túi kẹo của mình không. Trong tưởng tượng của anh, cô nhóc này không phải học sinh cấp ba, phải là trẻ mẫu giáo ba tuổi mới đúng.

Sau đó bé Tạ mẫu giáo xách theo vài túi thức ăn lỉnh kỉnh xuống sân khu chung cư, dịu dàng chăm sóc một con mèo hoang. Trùng hợp làm sao, Hạc Lâm thân cao lớn sừng sững lại bị chứng sợ mèo. Tin được không, đương nhiên là khó tin, nhưng ở đời đâu thiếu chuyện lạ thường bao giờ.

Chung quy, vừa mới nghĩ người ta là đứa nhóc, bản thân mình hiện tại lại đứng hình mất 5000s không dám nhúc nhích trước một con mèo nhỏ bé. Đúng là cười người hôm trước, hôm sau… nghiệp quật.

Dù sao đi nữa, món quà lần đầu tiên chính thức gặp mặt của hai người, Hạc Lâm tặng cô… một túi kẹo trong ánh mắt khó hiểu của đối phương.

Trường Minh Đức xếp lớp theo thực lực, cứ top 40 người có điểm trung bình môn cao sẽ được vào lớp chọn. Nhờ có tinh thần yêu tiếng đồng bào, điểm đội sổ môn Ngoại ngữ đã thành công đưa Tạ Liễu Liễu đau thương xếp hạng 41.

Trước tình hình này, Hạc Lâm nắm bắt cơ hội dạy phụ đạo cho cô vào sáng sớm. Ban đầu, Tạ Liễu Liễu hết sức ngờ vực, khi không thân chẳng quen lại nhiệt tình giúp đỡ, kiểu gì cũng có ý đồ khó nói. Quả thực, “tuý ông chi ý bất tại tửu”, tỏ vẻ quang minh chính đại mà nói thì là tương thân tương ái, giúp đỡ bạn bè vươn lên. Nhưng thực tế thì cậu giúp Tạ Liễu Liễu học cùng lớp mình, đưa thỏ vào hang sói.

Coi như Tạ Liễu Liễu có cứng rắn đến mấy thì lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, huống chi cô cũng không hẳn là không có một chút cảm xúc nào với anh. Nhưng giữa hai người còn một lớp giấy mỏng, Hạc Lâm đương nhiên hăng hái xung phong đứng lên phá tan tầng ngăn cách ấy.

---- Giải phân cách Lâm tranh thủ ----

Hạc Lâm cho cô vài ví dụ về cách dùng của phó từ “literally”, cô nghe mà mãi ko thông. Cuối cùng anh nhìn bên mặt mềm mại của cô, viết câu tiếp theo ở cạnh bài thi.

“I literally like u.”

Hạc Lâm thấp giọng hỏi: “Vậy cậu biết câu này có ý gì không?”

Tạ Liễu Liễu hạ mắt xuống nhìn sang, chuyên tâm phiên dịch từng chữ từng chữ: “Tớ thật sự thích cậu.”

Khóe miệng Hạc Lâm chầm chậm cong lên, con ngươi màu nâu sẫm nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, lẳng lặng nói: “Tớ cũng thế.”

Tạ Liễu Liễu quay đầu kinh ngạc nhìn Hạc Lâm, cố gắng giải thích: “Tớ đang dịch câu cậu viết thôi mà…”

Hạc Lâm sờ cằm dưới, thân hình cao lớn ngồi bên cạnh cô, sống lưng được ánh mặt trời chiếu vào càng tôn lên dáng người cao ngất, nói rất rõ ràng: “Tớ đang nói lời thật lòng.”

Nói xong, sợ cô nghe không rõ, anh lặp lại một lần nữa: “Tớ thích cậu.”

Không phải là nói giỡn, không phải là dịch câu. Mà là thích thật sự.

---- Giải phân cách Lâm “nghĩ nhiều” ----

Hạc Lâm kiên quyết muốn Tạ Liễu Liễu ngồi cùng bàn mình.

Không gian ghế ngồi nhỏ hẹp, không nhét hết được hai bắp chân dài. Mà bên kia dựa vào cửa sổ, càng không thể duỗi ra. Hạc Lâm đành phải đặt trọng tâm vào chân trái, khi đi học không chút cẩn thận sẽ chiếm lấy không gian dưới bàn Tạ Liễu Liễu, nhưng anh không cảm thấy đã lấn đến phía bên cô, chân dài kề bên chân nhỏ của cô, tuyên bố cảm giác tồn tại rõ ràng.

Tạ Liễu Liễu cảm thấy không được tự nhiên, không chỉ một lần lặng lẽ trốn sang bên cạnh. Có một lần Tạ Liễu Liễu không lui được, chân dài của anh bèn đặt ở bên cạnh cô, đầu gối nhẹ nhàng để ở đầu gối cô, cách một lớp vải, truyền đến nhiệt độ cơ thể ấm áp và ngưa ngứa.

Nhưng Tạ Liễu Liễu suy tư một lát, vẫn nói: “Chân của cậu có thể đừng đặt dưới tớ được không?”
Hạc Lâm hơi ngẩn ra, nụ cười trên mặt chầm chậm thu lại, chần chừ hỏi: “Đặt vào… chỗ nào dưới cậu?”

Tạ Liễu Liễu đưa ngón tay chỉ chân anh, ống quần dài rộng rãi của nam sinh cùng kề vào hai chân thanh tú của cô gái, một cứng một mềm, hai cái hoàn toàn đối lập với nhau. Tạ Liễu Liễu nói: “Ở dưới mặt bàn tớ đấy.”

“…”

Dường như Hạc Lâm bỗng hiểu ra gì đó, lại hơi tỉnh ngộ lúng túng. Anh nghiêng cổ chuyển sang hướng hành lang ngoài cửa sổ, đưa tay sờ lỗ tai mềm mềm, làn da ửng đỏ không dễ dàng phát giác. Anh nhẹ nhàng ho khan một tiếng, cúi đầu nói: “Xin lỗi.”

… Anh căn bản không khống chế nổi mình hiểu sai.

Dạo này, cứ có cảm giác như là thời của thanh xuân vườn trường đang lên ngôi, cứ 10 bộ tiểu thuyết thì có 8 truyện ngôn tình thanh xuân, 2 truyện còn lại cũng là đam mỹ thanh xuân nốt… Tuy nhiên vì bị trở thành một trào lưu nên không phải tác phẩm nào cũng đem đến cảm giác ổn định và thú vị. Trước khi tìm đến “Anh trai nhỏ” mình đã phải bật bài hát ‘Thank you, next’ với một vài bộ truyện rồi, trong cảm nhận của mình thì giọng văn của Phong Hà Du Nguyệt cũng khá là rất gì và này nọ.

Một cô gái nhỏ Tạ Liễu Liễu đơn thuần, mỏng manh như một cành liễu mà lại là chỗ dựa tinh thần lớn nhất của anh, sóng vai bên cậu thiếu niên Hạc Lâm, chân dài như một chú hạc kiêu ngạo thoát tục nhưng thực tế trong đầu toàn ý nghĩ ám muội với “bé Liễu”. Tình yêu của hai người vừa có cái cảm giác tuổi trẻ ngây ngô tươi mới, nhưng đồng thời lại đặc biệt sâu sắc khó quên. Khi đến với nhau, họ còn chưa hoàn toàn trưởng thành, cũng không có kinh nghiệm yêu đương, nhưng chỉ cần có trái tim dẫn lối, sẽ chẳng phải sợ lạc đường.

Có câu nói “Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào” điều tuyệt vời nhất là bạn không phải dầm mưa một mình, mà còn được đứng chung dưới mái ô cùng với người đồng hành.

Mối quan hệ lý tưởng không phải là yêu được một người vĩ đại, mà yêu được một người vì bạn mà trở nên vĩ đại, Hạc Lâm rất chân thành khi nói Tạ Liễu Liễu là động lực của anh, và một lần nữa khẳng định lại khi có người cầm micro đến phỏng vấn thủ khoa, hỏi anh tại sao đạt được thành tích xuất sắc như thế.

Anh suy tư một lát rồi nói: “Phải cảm ơn bạn gái của tôi. Tôi từng có thời gian bế tắc, chính cô ấy đã kéo tôi ra khỏi vũng bùn ấy.”

Khi tất cả mọi người đều cho rằng anh hư hỏng, khi ai cũng tránh xa anh. Chỉ có cô đối xử chân hành với anh, ấm áp mềm mại. Trên con phố quán bar, cô nắm tay anh trong đêm khuya đã đủ để anh nhận định hạnh phúc trong anh, chính là cô.

Tạ Liễu Liễu đã từng đề nghị với Hạc Lâm, “Nếu học kỳ này cậu không thể thi được hạng nhất nữa, thì học kỳ sau chúng ta sẽ giảm bớt thời gian ở bên nhau.”

Hạc Lâm nhìn vào mắt cô nói: “Nếu như tớ muốn đánh cược, thì sẽ không đánh cược một học kỳ đơn giản như vậy.”

Tạ Liễu Liễu hiển nhiên mắc bẫy: “Vậy đánh cược bao lâu?”

Thời gian thấm thoắt trôi qua, hiện giờ, Hạc Lâm đã có thể trịnh trọng trả lời câu hỏi của cô: “Đánh cược cả đời, cũng như tớ thích thấy cậu cười, tớ muốn có thể thấy cả đời.”

***

Còn chưa kết thúc năm hai thì Hạc Lâm đã cao tới 1m87.

Mà Tạ Liễu Liễu vẫn giậm chân tại chỗ cao 1m57.

Mỗi lần cô và Hạc Lâm ra ngoài, người xung quanh đều dùng ánh mắt hứng thú nhìn bọn họ.

Giống như người Hạc Lâm nắm tay không phải là bạn gái anh, mà là một cô nhóc bị dụ bắt bên nhà hàng xóm.

Mà Tạ Liễu Liễu quả thật không khác lắm.

Gương mặt cô vẫn non nớt xinh xắn như trước, không khác gì lúc học cấp ba.

Cho dù cô học trang điểm thế nào, thì vẫn trông như một cô nhóc chưa vị thành niên.

Tạ Liễu Liễu rất buồn rầu.

Thỉnh thoảng cô và Hạc Lâm dạo phố mua quần áo, Hạc Lâm đối mặt với vấn đề bọn họ có phải là anh em hay không của nhân viên, anh còn có thể xoa đầu cô, hùa theo nói: “Đúng thế, chị có số đo cho em gái của em mặc không?”

Tạ Liễu Liễu: “…”

Sao bọn họ thành anh em rồi hả? Rõ ràng là người yêu mà!

Song, Tạ Liễu Liễu sẽ không kháng khị, chút chiều cao này cũng không thể nào thay đổi được.

Cô không thể ép Hạc Lâm vì cô mà trở nên lùn xuống, giống như cô không thể cao lên 10cm trong một đêm.

Không thể thì không thể, nhưng cố gắng thì vẫn có thể.

Vì thế cô bắt đầu sử dụng thời gian ngoài giờ học đăng ký các đội nhóm, tham gia vũ đạo, cầu lông, yoga… Chính là hy vọng mình có thể cao thêm một chút.

Một cm cũng được mà.

Nhưng hậu quả của việc đăng ký quá nhiều đội nhóm chính là Tạ Liễu Liễu không có thời gian hẹn hò với Hạc Lâm.

Hai người họ vốn học hai khoa khác nhau, Tạ Liễu Liễu là khí tượng học, Hạc Lâm là kiến trúc. Mặc dù cùng một trường, nhưng bình thường cơ hội gặp mặt cũng không nhiều.

Chỉ có buổi tối và chủ nhật là có thể cùng nhau ăn một bữa cơm.

Bây giờ liên tục một tuần đã không thấy bóng dáng nhau.

Nhưng mỗi lần Hạc Lâm hỏi cô đang làm gì, thì cô vẫn do dự không nói.

Có một lần Hạc Lâm trực tiếp hỏi bạn cùng phòng của Tạ Liễu Liễu, sau khi biết gần đây cô thường tập cầu lông trong phòng thể dục, anh liền trốn tiết tự học tối đến tìm cô.

Khi đó Tạ Liễu Liễu đang cùng một người khác luyện đánh cầu lông với nhau, tế bào vận động của cô không tốt, mỗi lần cầu lông luôn có thể hoàn mỹ lướt qua cây vợt của cô. Cô chạy tới chạy lui xung quanh nửa sân cầu lông, chưa đầy một lát đã mệt đến mức cả mặt trắng nõn đều hồng lên.

Nhưng cô vẫn không chịu thua.

Phải biết rằng trước kia rõ ràng cô ghét thể dục nhất, lớp thể dục chính là khổ hình với cô.

Vì Hạc Lâm mà kiên trì đến bước này thật sự không hề dễ dàng.

Khi Hạc Lâm tới, Tạ Liễu Liễu đang ngồi trên ghế dài nghỉ ngơi.

Cô uống đồ uống mua ở máy tự động, vừa đấm nhẹ hai cánh tay mỏi nhừ, vừa nhìn người khác đánh cầu lông.

Nam sinh cùng đánh với cô là đàn em năm nhất, hình như cũng là khí tượng học. Chiều cao bình thường, khoảng 1m75.

Nhưng trong mắt Tạ Liễu Liễu 1m8 và 1m7 không có gì khác nhau, tất cả đều rất cao là được.

Nam sinh đi đến bên cạnh cô, hình như muốn bắt chuyện. Nhưng thấy Tạ Liễu Liễu ngoảnh mặt làm ngơ, liền khẽ ho một tiếng, chủ động hỏi: “Tớ nghe nhóm trưởng nói cậu cũng ở khoa khí tượng học, sao trước giờ vẫn chưa thấy cậu thế?”

Tạ Liễu Liễu ngẩng đầu lên, nhìn nam sinh. Có lẽ nam sinh này nghĩ cô là sinh viên năm nhất, khóe miệng cười nhạt, không biết có phải thường xuyên bắt chuyện với nữ sinh hay không, mà giọng điệu và cử chỉ rất tự nhiên.

Nhưng kiểu Tạ Liễu Liễu không giỏi ứng phó nhất chính là người tự làm quen thân thiết thế này, cô lặng lẽ dịch sang bên cạnh, trả lời: “Tôi học ở tòa Sùng Minh.”

Đại học S có rất nhiều tòa học, tòa Sùng Minh là một trong những tòa đó. Đặc biệt dành cho học sinh năm hai, năm ba của khí tượng học và thiên văn học làm thí nghiệm.

Nam sinh nghe vậy, quả nhiên lộ ra biểu cảm kinh ngạc: “Chỗ đó không phải là tòa học cho sinh viên năm hai, năm ba sao? Sao các cậu có thể học ở chỗ đó thế?”

“Ừm.” Tạ Liễu Liễu hờ hững, chỉ vào mình nói, “Tôi năm hai rồi.”

Nam sinh: “…”

Nam sinh không ngờ được cô gái đáng yêu dịu dàng thế này sẽ là đàn chị, kinh ngạc rồi lại kinh ngạc, không nhịn được hỏi: “Vậy tại sao bây giờ mới vào đội nhóm…”

Tạ Liễu Liễu thẳng thắn: “Vì để cao.”

Vì để khi đi cùng với Hạc Lâm sẽ không đến mức quá chênh lệch.

Cô nguyện ý làm những chuyện mà trước giờ mình chưa từng làm.

Hình như cậu ta còn có điều muốn hỏi, nhưng Tạ Liễu Liễu đã nhìn thấy một hình bóng thon dài cao thẳng đứng ở cửa, cô vội đứng lên trước, hô lớn về phía bên kia:

“Hạc Lâm.”

Hạc Lâm mặc áo sơ mi trắng đơn giản, tay áo xắn tới khuỷu tay, làm lộ ra một cánh tay tráng kiện.

Anh tùy ý để một tay vào trong túi, ánh mắt lười nhát nhìn sang bên này.

Anh mặc đồ gì cũng trông rất đẹp, khi tất cả nam sinh đều chỉ biết mặc áo thun, áo polo, thì anh đã học cách mặc áo sơ mi như một người trưởng thành.

Tạ Liễu Liễu đi đến cạnh anh, kinh ngạc hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

Hạc Lâm vươn tay xoa đầu cô, vén tóc ướt mồ hôi ra sau tai, không trả lời hỏi: “Tại sao đến nơi này tập cầu lông?”

Tạ Liễu Liễu khựng lại, không lên tiếng. Một lát sau mới úp úp mở mở nói: “Em đột nhiên muốn học.”

Hạc Lâm nói: “Muốn học thì anh có thể dạy em.”

Mỗi năm thành tích thể dục của anh đều là A+.

Cô muốn học cái gì thì anh đều có thể dạy cô.

Nhưng Tạ Liễu Liễu vốn lén tập sau lưng anh, sao có thể cho anh biết chứ?

Nếu anh phát hiện mục đích của cô chỉ vì để cao, có phải sẽ chê cười cô không?

Tạ Liễu Liễu tuyệt đối sẽ không nói. Vì thế cô dịch mũi chân tới lui, dối lòng nói: “Anh rất cao, đánh với anh sẽ rất mệt.”

Hạc Lâm nghe xong, không nói gì cả.

Anh ngước mắt nhìn cậu trai có chiều cao trung bình ở sân cầu lông, con ngươi thâm thúy, đưa tay nắm tay Tạ Liễu Liễu, thản nhiên đi ra ngoài.

Tạ Liễu Liễu có thể cảm giác rõ Hạc Lâm không vui lắm.

Anh dẫn cô đến căn tin trường ăn cơm tối xong, lại đến siêu thị mua cho cô nước trái cây và kẹo, rồi tiễn cô về ký túc xá.

Bình thường anh sẽ nắm tay cô tản bộ trong trường, hoặc đến phòng tự học kiểm tra học tập của cô, nhưng hôm nay lại để cô về sớm.

Tạ Liễu Liễu hơi bất ngờ, đồng thời nắm ngược tay anh, hỏi: “Có phải tâm trạng anh không tốt không?”

Hạc Lâm không trả lời. Cô chủ động suy đoán, “Là vì em không nhận điện thoại của anh sao? Lúc nãy em đánh cầu lông, không nghe thấy, em không có cố ý…”

Hơn nữa sau đó không phải cô đã trả lời anh rồi sao?

Rõ ràng anh còn nhận máy!

Nhưng lúc đó anh không có nói sẽ đến tìm cô, cũng không hỏi cô ở đâu.

Có phải anh không thích cô đánh cầu lông không?

Tạ Liễu Liễu suy nghĩ lung tung, còn Hạc Lâm đã dừng bước, dịch người đến trước mặt cô, nhìn chăm chú vào mắt cô hỏi: “Quan hệ giữa em và nam sinh kia tốt lắm à?”

Tạ Liễu Liễu sửng sốt, mới phản ứng kịp người anh nói là nam sinh cùng đánh cầu lông với mình. Lắc đầu, giải thích nói: “Không phải, hôm nay là lần đầu tiên em nói chuyện với cậu ấy.”

Mời các bạn đón đọc Anh Trai Nhỏ của tác giả Phong Hà Du Nguyệt.