Thể Loại Tác Giả Tìm kiếm Đăng nhập Đăng kí

Vui lòng để tải file. Ấn để đăng nhập

Cây Nói Dối

Thông minh, dũng cảm, say mê khám phá và ham học hỏi, nhưng cô bé mười bốn tuổi Faith Sunderly lại chỉ có thể sống mờ nhạt trong thế giới đầy định kiến vốn do đàn ông thống trị. Buộc phải rời xa Luân Đôn quen thuộc, Faith và gia đình những tưởng sẽ tìm được chốn trú ẩn an toàn trên đảo Vane, nhưng hóa ra, đây lại là nơi khởi đầu cho sống gió dữ dội nhất, những thử thách ác nghiệt nhất. Cũng chính tại nơi đây, Faith đã phải lao vào một cuộc chiến có lẽ quá không tương xứng, để tìm lời giải cho những bí ẩn dường như vĩnh viễn không thể vén màn:

LIỆU CÓ HAY KHÔNG MỘT CÁI CÂY ĂN NHỮNG LỜI NÓI DỐI TRÁ RỒI SAU ĐÓ SINH RA THỨ QUẢ TIẾT LỘ CHO NGƯỜI ĂN NÓ MỌI BÍ MẬT - KỂ CẢ NHỮNG TRI THỨC BÍ HIỂM NHẤT CỦA VŨ TRỤ?

LIỆU CÁI CHẾT ĐÃ ĐỘT NGỘT GIÁNG XUỐNG GIA ĐÌNH SUNDERLY ẤY CÓ THẬT LÀ MỘT VỤ TAI NẠN? HAY ĐÓ THỰC RA LÀ MỘT VỤ TỰ TỬ Ô NHỤC? MỘT VỤ GIẾT NGƯỜI TÀN KHỐC?

LIỆU NHỮNG GÌ FAITH VẪN HẰNG TIN TƯỞNG CÓ PHẢI LÀ SỰ THẬT, HAY RỐT CUỘC ĐÓ CHỈ LÀ MỘT LỜI NÓI DỐI VĨ ĐẠI MÀ THÔI?

Và trên hết

LIỆU FAITH CÓ THỂ CHẠY ĐUA VỚI THỜI GIAN, ĐỂ ĐẤU TRANH CHO SỰ THẬT VÀ CHO MẠNG SỐNG CỦA CHÍNH MÌNH?

***

“Cây nói dối” – Cuộc phiêu lưu thú vị dành cho trẻ nhỏ

Kể về một cuộc phiêu lưu hấp dẫn của cô bé Faith Sunderly, cuốn tiểu thuyết “Cây nói dối” của nữ nhà văn Frances Hardinge đã thu hút độc giả nhí nhiều thế hệ. Nhã Nam phối hợp NXB Hội Nhà văn đã giới thiệu cuốn tiểu thuyết này tới bạn đọc nhỏ tuổi, phục vụ kỳ nghỉ hè sắp tới.

Đây là cuốn sách thứ bảy trong sự nghiệp của tác giả Frances Hardinge, thuộc dòng sách phiêu lưu. Cuốn sách đã mang về cho nữ tác giả giải Costa Cuốn sách của năm (2015) cùng đề cử Huân chương Carnegie (2016).
Cuốn tiểu thuyết kể về một cô bé tên Faith Sunderly thông minh, dũng cảm, say mê khám phá và ham học hỏi, nhưng Faith lại chỉ có thể sống mờ nhạt trong một thế giới đầy định kiến vốn do đàn ông thống trị. Buộc phải rời xa London quen thuộc sau cái chết bất thường của người cha, Faith và gia đình những tưởng sẽ tìm được chốn trú ẩn an toàn trên đảo Vane, nhưng hóa ra, đây lại chính là nơi khởi đầu cho những sóng gió dữ dội nhất, những thử thách ác nghiệt nhất. Cũng chính tại nơi đây, Faith đã phải lao vào một cuộc chiến có lẽ quá không tương xứng, để tìm lời giải cho những bí ẩn dường như vĩnh viễn không thể được vén màn.
Cuốn sách sẽ "giữ chân" bạn đọc nhí trong mùa hè, với chuyến phiêu lưu đầy hấp dẫn và ly kỳ của Faith.
Nữ tác giả Frances Hardinge lớn lên trong một ngôi nhà cũ kỹ, đơn độc, rộng thênh thang trên đỉnh đồi xứ Kent. Căn nhà “phần phật rung lên” mỗi khi gió thổi qua ấy đã tạo cảm hứng cho cô viết nên những câu chuyện lạ lùng và kỳ ảo ngay từ thuở thiếu thời. Cô học ở đại học Oxford và hiện sống tại London, Anh.

***

NHỮNG NGƯỜI LƯU VONG

Con tàu lắc lư chao đảo, nhồi lên nhồi xuống không ngớt, giống như một người đang nghiến cái răng sâu. Faith cho rằng những hòn đảo hiện ra trong màn sương trông cũng giống như những chiếc răng. Không phải những chiếc răng trắng tinh sạch sẽ như vách đá Dover, mà là những chiếc răng mòn vẹt, sứt mẻ, nhô ra lồi lõm giữa cơn thịnh nộ xám xịt của biển cả. Tàu đưa thư xình xịch kiên trì lướt qua những ngọn sóng và nhuộm cả bầu trời phía sau bằng khói.

“Chim ó cá kìa,” Faith chỉ tay và rít lên qua hàm răng đang run cầm cập.

Howard, đứa em trai sáu tuổi của nó xoay người lại, nhưng chậm quá không kịp nhìn thấy con chim lớn có cái bụng màu trắng và đôi cánh màu nâu sẫm biến mất trong màn sương. Faith nhăn mặt khi cậu em cựa người trong lòng mình. Ít ra thì nó cũng đã không còn đòi bảo mẫu nữa.

“Tụi mình đang đi tới chỗ đó hả chị?” Howard hướng mắt về phía những hòn đảo kỳ quái phía trước.

“Đúng đó How.” Mưa vẫn rơi lộp độp trên mái gỗ mong manh trên đầu chúng. Những con gió lạnh lùa từ ngoài boong vào làm Faith rát cả mặt.

Bất chấp tiếng ồn ào xung quanh, Faith vẫn có thể nghe được âm thanh yếu ớt từ bên trong cái sọt gỗ mình đang ngồi lên. Cử động sột soạt, lớp vảy phập phồng trượt lên nhau. Faith thấy tội khi nghĩ tới con rắn nước nhỏ xíu của bố, yếu ớt và lạnh cóng, hoảng sợ nằm co cuộn bên trong trước mỗi lần boong tàu tròng trành.

Phía sau con bé, những tiếng hò hét cố át tiếng bọn mòng biển và tiếng phụt phụt phụt từ cái chân vịt lớn của con tàu. Cơn mưa bắt đầu nặng hơn và mọi người trên tàu đang tranh nhau chỗ có mái che phía đuôi tàu. Tàu này có khoang hành khách nhưng không có khoang hành lý. Bà Myrtle, mẹ của Faith, phải đấu tranh ghê lắm mới giành được một chỗ rộng kha khá đủ cho hành lý cả nhà.

Lén liếc nhanh ra sau lưng, Faith thấy bà Myrtle đang quơ tay chỉ huy hai phu hành lý xếp mấy cái va li và thùng gỗ của nhà Sunderly vào chỗ. Hôm nay trông bà có vẻ xanh xao mệt mỏi, khăn choàng quấn lên tận cằm, nhưng như mọi khi bà vẫn huyên thuyên ra lệnh và át tiếng mọi người, bằng tất cả sự ấm áp, duyên dáng, tự nhiên cùng với niềm tin của một phụ nữ đẹp vào lòng hào hiệp giúp đỡ của người khác.

“Cảm ơn, được rồi, để chỗ đó - tốt, tôi thật sự rất tiếc khi nghe thế nhưng như thế này chưa được - nếu anh không phiền, tôi muốn đặt nó nằm nghiêng - ồ, tôi thấy cái va li này của anh trông rất bền ấy chứ - tôi sợ thời tiết này làm hỏng mất các giấy tờ và dự án của chồng tôi - Mục sư Erasmus Sunderly, nhà tự nhiên học nổi tiếng - thế này thì tốt quá rồi! Mừng quá chuyện này không làm phiền anh.”

Ở đằng kia, cậu Miles mặt tròn đang ngồi chợp mắt trên ghế, tư thế thoải mái, thanh thản như chú cún con đang vùi mình trên thảm. Faith lướt mắt khỏi cậu, hướng đến hình dáng một người đàn ông cao lớn, yên lặng. Bố của Faith trong chiếc áo choàng mục sư màu đen, đầu đội nón rộng vành che khuất vầng trán cao và mũi khoằm.

Bố vẫn luôn là người Faith ngưỡng mộ. Ngay cả lúc này khi ông trầm ngâm nhìn xa xăm vào chân trời xám, tách mình hoàn toàn với cơn mưa lạnh như trút nước, mùi rác ở đuôi tàu, khói than và tiếng ồn ào, nhốn nháo xung quanh. Hầu hết mấy tuần qua nó thấy ông trên bục giảng kinh nhiều hơn ở nhà, nên cảm giác thật khác biệt khi nhìn quanh và thấy bố đang ngồi ở đây. Hôm nay nó thấy tim mình nhói lên sự cảm thông. Bố nó đang không cảm thấy thoải mái, như một con sư tử phải biểu diễn dưới cơn mưa trút nước.

Theo lệnh của bà Myrtle, Faith đang ngồi trên cái sọt to nhất của cả nhà, để ngăn không cho ai kéo ra nữa. Thường thì nó luôn chìm vào khung cảnh xung quanh, vì chả ai thèm chú ý gì tới một con bé mười bốn tuổi mặt mày khắc khổ với bím tóc màu nâu bùn. Còn giờ thì nó phải rúm ró lại dưới mấy ánh nhìn quắc mắt bực bội, chịu bao nỗi hổ thẹn mà bà Myrtle chưa bao giờ cảm thấy.

Dáng người nhỏ nhắn của bà Myrtle đứng chắn cản không cho ai khác nhét thêm hành lý vào dưới mái che. Một người đàn ông cao to vạm vỡ, mũi gồ ghề, trông như sắp sửa mang rương của mình chen qua bà, nhưng bà chặn đứng ông ta ngay bằng cách quay lại mỉm cười.

Bà Myrtle chớp mắt hai lần, đôi mắt trong xanh to tròn của bà mở lớn, ánh nhìn thành khẩn như thể bà chỉ vừa thấy rõ được con người trước mặt mình đây thôi. Tuy chóp mũi ửng hồng và dáng vẻ mệt mỏi, nhưng nụ cười của bà vẫn toát ra vẻ dễ thương chất phác.

“Cám ơn ông đã thông cảm đến vậy,” bà nói. Giọng bà hơi vỡ ra, rất khẽ.

Đấy là một trong những chiêu bà Myrtle dùng để xử lý cánh mày râu, một thoáng yểu điệu mà bà có khả năng khoác lên dễ dàng tự nhiên như ta đưa tay phẩy quạt. Cứ mỗi lần chiêu này phát huy tác dụng là dạ dày Faith xoắn lại. Như lúc này đây. Ông kia đỏ mặt, khẽ cúi chào rồi lùi lại, nhưng Faith có thể thấy ông ta vẫn còn ấm ức trong lòng. Thật ra, Faith nghi là cả nhà nó đã gây thù với hầu hết khách trên tàu này rồi.

Mời bạn đón đọc Cây Nói Dối của tác giả Frances Hardinge & Miel G. (dịch).