Thể Loại Tác Giả Tìm kiếm Đăng nhập Đăng kí

Vui lòng để tải file. Ấn để đăng nhập

Cô Gái Làng Sơn Hạ - Ngọc Giao

Ngọc Giao là một nhà văn lớn ở cả hai thể loại truyện ngắn và tiểu thuyết, xuất hiện lúc văn học Quốc ngữ chuyển mình phát triển mạnh mẽ. Thế nhưng, vì một số lí do, đã có một quãng thời gian dài, tên tuổi và các tác phẩm của ông hầu như bị quên lãng.

Gần đây Phương Nam phát hành tập truyện ngắn của nhà văn Ngọc Giao với tên Cô gái làng Sơn Hạ - tác phẩm có thể được xem là tiêu biểu cho phong cách sáng tác thời kì đầu của ông: Mưa thu (truyện dài), Chú Hai Huấn (truyện ngắn), Cô gái làng Sơn Hạ (truyện ngắn).

Nếu Mưa thu là bản giao thoa giữa văn xuôi và thi phú về chuyện tình và số phận những người trót lỡ mang tâm hồn nghệ sĩ thời ly loạn, thì hai truyện ngắn Chú Hai Huấn và Cô gái làng Sơn Hạ lại là cái nhìn đầy yêu thương trìu mến của nhà văn Ngọc Giao dành cho những phận người. Qua ngòi bút của ông, hiện thực cuộc sống hiện lên dẫu có u buồn nhưng không bi lụy, chẳng ngây thơ ảo tưởng; mà đâu đó người đọc vẫn thấy ‘ẩn chứa khát vọng về một cuộc sống trong sạch và lương thiện cho con người, cho loài người’…

***

Chiều hôm ấy, tôi lại vào vườn táo, trèo lên một cây, vừa bứt quả chín ăn, vừa nhìn ra đường, mong đợi lão già cô độc. Trời đã nhá nhem tối. Bọn lái buôn ở chợ Ráy bên sông Lục đã quảy gánh trở về, lũ lượt đi qua ngoài rào tre, trò chuyện ồn ào, vui vẻ mà tôi vẫn chưa thấy ông già thân yêu đó tới gõ cửa, âu yếm gọi tên tôi.

Lòng tôi bồn chồn, khắc khoải, tay tôi uể oải không muốn vin những cành mềm dẻo, đầy những chùm táo ngon lành. Ô hay, tôi nhớ ông cụ già khốn khổ mà bấy lâu nay tôi không biết tên tuổi, không biết cửa nhà, tông tích ra sao! Chỉ biết ông ta cứ cách một ngày lại tới thăm cha tôi vào lúc trời sẩm tối. Mỗi lần đến, không bao giờ ông ta quên giắt trong mình một hộp thuốc phiện và mang làm quà cho tôi vài thứ quả rất ngon. Nhưng mong ông ta đến chẳng phải tôi thích những thứ quà kia vì trong vườn nhà tôi suốt bốn mùa hoa thơm, quả lạ khá nhiều. Mong ông, bởi tôi được gặp gỡ người bạn quý của tôi mà bất cứ đi đâu, ông cũng dắt kèm. Người bạn ấy là con khỉ nhỏ, hình như hiểu biết tiếng người. Tôi đùa nghịch với nó trong khi ông cụ và cha tôi nằm bên khay đèn tiêm thuốc, luận bàn về thời thế, thi văn. Khi ấy tôi còn nhỏ tuổi, tôi không hiểu ông nói những gì, mãi đến lúc lớn lên, hay mãi đến bây giờ, tôi mới rõ nghĩa những câu ông ngậm ngùi than thở với cha tôi.

Mời các bạn đón đọc Cô Gái Làng Sơn Hạ của tác giả Ngọc Giao.