Nhặt được zombie, ngốc manh đủ ba trăm sáu mươi kiểu, muốn loại nào có loại đấy.
Những lúc nguy hiểm thì cô nói: "Anh lên trước, tôi bọc hậu"
Lui về sau thì cô nói: "anh đánh, tôi sẽ che"
Khi chiến đấu cô nói: "Không được rồi, tôi đánh không nổi! Tôi áp sát"
Khi chạy trốn cô dõng dạc: "Thế giới lớn như thế này, tôi muốn tham quan!"
Nam chính chịu đựng được nữa: "Trừ tôi ra ai cho em ăn no nữa? Em mau tỉnh lại là vừa."
***
Nam Ca là một tiểu zombie mới vừa ra lò sau ngày mạt thế, cô phát hiện mình là một zombie mất trí nhớ. Cô chỉ nhớ mình tên là Nam Ca và đã từng là bác sĩ, còn lại thì không nhớ gì cả. Nhưng không sao, Nam Ca là một người (à không là một zombie) khá lạc quan và thích ứng rất nhanh với cuộc sống. Nếu như đã biến thành zombie rồi thì cô cũng sẽ cố gắng sống thật tốt cuộc đời của một zombie.
Nhưng rõ ràng đời zombie này không hề dễ như Nam Ca đã tưởng tượng, ra ngoài thì không giao lưu được với đồng loại, mà ở một chỗ không làm gì thì cũng bị nhân loại đuổi giết.
Nhìn xem, cô chỉ muốn hỏi chuyện cậu đồng bạn zombie thôi, chưa gì cậu ta đã muốn nhào tới cạp đầu cô rồi, còn anh con người kia nữa, cô đã tấn công đâu mà anh ta đã muốn giết cô rồi? Cùng lắm thì cô chỉ xin ít máu chống đói qua ngày, còn cận thẩn sử dụng cả dao phẫu thuật nữa nhé, chứ cô có cắn bậy đâu, mà thật ra lâu lâu hiến máu một lần là tốt cho cơ thể đấy.
Trước kia làm người đã khó, nay làm zombie còn khó hơn, còn đâu là công bằng, còn đâu là quyền zombie ????????. Nhưng may mắn một điều, cuộc sống phiêu dạt này của Nam Ca không phải kéo dài quá lâu bởi vì cô đã gặp được Lệ Sâm - Túi máu di dộng đáng tin cậy của đời mình ^^.
Lệ Sâm vốn là một bộ đội đặc chủng, trong một lần thực hiện nhiệm vụ bị thất bại, anh bị vu oan và trở thành tội phạm. Đúng lúc này mạt thế xảy ra, Lệ Sâm là một trong những người đầu tiên ý thức được sự đáng sợ của mạt thế. Anh nhanh chóng thoát ra khỏi nhà tù, thu thập vật tư và bắt đầu hành trình tìm kiếm người em trai duy nhất của mình - Lệ Ngạn. Và cũng chính trong cuộc hành trình này, anh đã gặp được Nam Ca, một cô zombie ngốc nghếch đến đáng yêu.
Trong ấn tượng của Lệ sâm, zombie là những thây ma, xác sống mất hết tính người, chúng không có suy nghĩ cũng không biết đau đớn, chỉ còn lại bản năng nguyên thủy nhất của loài người, chính là kiếm ăn và đáng buồn thay nhân loại lại là thức ăn của bọn chúng. Nhưng từ khi gặp được Nam ca, Lệ Sâm mới biết thì ra zombie còn có loại đáng yêu đến thế. Có ai đời là zombie mà cô còn sợ xấu, sợ chết, là zombie nhưng lại có suy nghĩ riêng của bản thân, mặc dù những suy nghĩ ấy ngây thơ và non nớt vô cùng. Nam Ca tuy là zombie nhưng cô biết vui vẻ, biết giận hờn, thậm chí còn biết làm nũng bán manh. Mặc dù có những lúc cô sẽ độc mồm mắng anh là “nhân loại xảo trá”, lại còn hay bướng bỉnh cãi lời nhưng đến khi anh bị thương cô vẫn ở lại chăm sóc, không rời không bỏ.
Một Nam Ca chân thành đáng yêu như vậy, Lệ Sâm sao không yêu cho được. Bởi vậy Lệ Sâm tình nguyện làm túi máu di động của Nam Ca, tình nguyện tìm kiếm tinh hạch cho cô tu luyện và càng cam tâm tình nguyện chăm sóc cô cả đời. Còn Nam Ca, cô zombie ngốc nghếch này thì sao? Đầu óc của Nam Ca tuy có chậm chạp, suy nghĩ lại đơn giản nhưng cũng đủ để cô nhận ra tình cảm chân thành của Lệ Sâm. Nhờ có Lệ Sâm mà cô không bị đuổi giết, nhờ có Lệ Sâm mà cô trở nên cường đại mạnh mẽ và cũng chỉ có Lệ Sâm là người duy nhất dám hi sinh tất cả để cứu cô thoát khỏi hiểm cảnh. Nếu như Lệ Sâm đã không để ý cô là zombie mà chấp nhận yêu cô, vậy thì cô còn sợ gì nữa, bởi vì cô cũng yêu anh, nguyện ý suốt đời làm tiểu zombie của anh, mãi mãi không xa rời.
-------------------------
“Luôn có nhân loại muốn chăn nuôi tôi” là một bộ truyện có nội dung khá hay, văn phong hài hước, tính cách nhân vật phát triển hợp lý. Nam chính đúng chuẩn quân nhân, chính nghĩa lại vô cùng mạnh mẽ, còn nữ chính thì xuẩn manh dễ thương vô đối. Tuy khúc cuối có hơi YY nhưng cũng không gây khó chịu cho người đọc, tổng thể lại đây là một bộ truyện khá. Nếu như ai yêu thích thể loại nam cường, nữ cường, sủng văn thì “Luôn có nhân loại muốn chăn nuôi tôi” sẽ là một lựa chọn thích hợp dành cho bạn.
*Đoạn trích:
-Đoạn 1: Lần đầu biến thành zombie
“ Xung quanh là cảnh hoang tàn, có tờ báo bị thổi ngang qua, Nam Ca cố gắng quay cổ nhìn thử, thấy trên mặt báo viết những người như cô được gọi là “Zombie“.
Rõ ràng cô là một bác sĩ, sao lại biến thành Zombie được?
Trên đất có một vũng nước, Nam Ca cúi đầu nhìn, vốn muốn thử xem xem gương mặt mình thế nào, ai ngờ nghe “tõm” một cái, tròng mắt của cô rớt thẳng xuống nước!
“Ấy… da… sợ… muốn… chết… luôn…”
Không chờ mình nói xong, Nam Ca tự ngậm miệng lại.
Sao không riêng gì việc đi đứng, ngay cả nói mà cô cũng nói chậm thế này! Nam Ca nhếch nhếch miệng, cảm nhận cơ thể cứng ngắt.
Cô cười thầm, cảm nhận được mồm miệng của mình vẫn còn, đúng là không phải chuyện dễ dàng.
Cô xoay người, quyết định tìm hỏi một Zombie khác, có phải chúng cũng như cô hay không.
Đi chậm chậm được hai bước, Nam Ca cảm giác thấy hình như mình đã quên mất cái gì đó.
Mẹ nó, quên mất! Mình còn chưa nhặt mắt lên!
Nam Ca vội vàng quay lại, tuy theo cảm nhận của cô là “vội vàng”, nhưng người ngoài nhìn vào chẳng khác nào cô đang bật chế độ slow motion.
Quay lại vũng nước, Nam Ca khó khăn ngồi xuống, lấy sức đưa tay ra mới cầm được tròng mắt, tốn rất nhiều thời gian mới nhét nó trở lại vị trí cũ.
Cô cúi đầu nhìn, trứng chim, gắn ngược rồi.
Thôi quên đi, để vậy cũng được, dù sao cô có mắt hay không cũng như nhau.
Thế là với một bên mắt sáng trưng, còn một bên thì tối mù, cô chậm chạp đi đến chỗ Zombie khác.”
-Đoạn 2: Khi tiểu zombie làm đẹp
“Cô nhìn qua kính thủy tinh, thấy hình dáng của mình hôm nay.
Mặc một bộ đồ rằn, đầu đội mũ mà Lệ Sâm tìm cho, mái tóc dài che gần hết nửa gương mặt.
Bước lại gần, cô nhe răng trước kính. Hầy, đúng là xấu đến phát hờn mà.
Nhưng khi nhìn vào gần, cô mới phát hiện, hóa ra bên trong cửa sổ có một lọ nước hoa.
Nước hoa không thể ăn cũng chẳng giết được Zombie, mặc kệ loại người nào đã đến Tĩnh Thủy càn quét, tóm lại là nó vẫn chưa bị bóc tem.
Thế nhưng mắt Nam Ca lại sáng lên.
Không phải Lệ Sâm luôn nói trên người cô có mùi thịt thối à?
Vì thế cô dùng hết sức, cầm một cục đá ra sức đập vỡ tủ kính.
Hử, đập không vỡ.
Lệ Sâm đã đi rất xa, phát hiện Nam Ca còn chưa theo kịp mình mới quay lại nhìn, phát hiện cô lại đang đứng đập tủ kính nhà người ta.
Xách cái thùng quay lại, Lệ Sâm bất đắc dĩ nói: “Không thấy sau động đất mà cái tủ kính này không vỡ à, là kính cường lực, cô phải tìm đường đi vào.”
Nam Ca đang đập kính thì ngừng tay lại.
Cô im lặng thả cục đá xuống, rồi xoa xoa tay lên quần, làm ra vẻ như chưa có gì xảy ra, bắt đầu đi tìm cửa.
Lệ Sâm không để ý đến cô nữa, lại chạy tới trạm xăng.
Zombie quanh trạm xăng nhiều hơn Lệ Sâm nghĩ, anh xử lý xong cũng rất phiền, dùng sao ở đây kị lửa, không thể dùng súng được.
Vất vả lắm mới giết hết, lúc anh đang lấy xăng thì Nam Ca cũng quay lại.
Vốn mùi xăng đã gay mũi rồi, nhưng bây giờ anh lại ngửi thấy cái mùi còn gắt hơn cả xăng.
Anh để mặc xăng rót vào thùng, ngồi dậy nhìn Nam Ca.
Gương mặt cô mang theo vẻ đắc ý nho nhỏ, ánh mắt cũng sáng hơn trước kia một chút, hơn nữa cô còn mong đợi nhìn anh, giống như đang chờ anh khen mình.
Nhìn cánh tay cô, phát hiện cô đang xách một cái gói màu hồng, có cảm giác như mình đẹp vô cùng.
Nhưng Lệ Sâm chỉ thở dài, rặn cả nửa ngày mới nói: “Trước đây tôi vẫn cảm thấy mùi khó ngửi nhất là mùi xác chết thối rửa, giờ mới biết… mùi kinh khủng nhất là mùi xác chết phối thêm mùi nước hoa.”
Khóe miệng còn đang nhếch lên của Nam Ca cứng đờ lại.
Người kia còn không chịu dừng: “Cô muốn làm tôi ngạt chết à? Chúc mừng cô, đã thành công rồi đấy.”
Lời của Lệ Sâm khiến tâm tư nhỏ kia của Nam Ca bị vạch trần, nhân tiện đánh thẳng có xuống đáy cốc luôn.
Nam Ca đúng là hận không thể quăng thẳng cái túi lên mặt anh, nghĩ một lúc, cô lại thấy tiếc, nên chỉ quay người đứng sang một góc buồn bực.”
_______
“ ”: Trích dẫn trong truyện
Review by #Lăng_Tuyết Dung Hoa
Mời các bạn đón đọc Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi của tác giả Sanh Lạc Lạc.