Bất ngờ xuyên qua cổ đại, chưa kịp thích ứng với cuộc sống mới đã bị gả cho người ta. Nàng lập tức phải thực hiện nghĩa vụ một nàng dâu tốt, cố gắng lấy lòng người nhà chồng, càng phải làm một thê tử chẳng biết ghen tuông. Đáp ứng cho trượng phu mình nạp thiếp.
Nhưng đổi lại chỉ là sự mất tích của nhi tử, bản thân thì chết già ở biệt viện.
Ngày sống lại, nàng quyết tâm trở lên mạnh mẽ hơn, không làm quả hồng mềm mặc người nắn bóp.
Nhưng không nghĩ rằng, bản thân nàng thay đổi mà cả hắn cũng không còn giống với đời trước.
Đời trước hắn mỗi ngày đều bận rộn việc…việc mua bán, rất ít khi để ý tới nàng.
Nhưng đời này khi nàng tranh chấp cùng với mẹ chồng, hắn lại không chút do dự đứng về phía nàng.
Ngày nạp thiếp cũng không đến bái đường, thậm chí còn nàng theo nàng cùng nhi tử tới biệt phủ.
Ngay cả khi nàng bị tiểu cô vu tội cấu kết cùng với nam nhân khác, hắn tuy rằng vì ghen mà mặt thối, nhưng hắn vẫn lựa chọn tin tưởng nàng.
Hơn nữa thỉnh thoảng còn có cử chỉ thân mật với nàng, còn có cả những lời tán tỉnh.
Hắn như vậy, khiến cho nàng càng ngày càng thích hắn.
Chẳng qua là hắn đối tốt với nàng, lại hại nàng bị bắt cóc, còn rước đến họa sát thân.
***
Phạm Thành Khoa nhìn nam tử trẻ tuổi trước mặt cũng thấy có phần quen mắt, nhưng mà lập tức lại lắc đầu, nghĩ đến có lẽ là vừa rồi thê tử của ông gọi tên thứ tử, bản thân mình mới có ảo giác như vậy.
Thấy thê tử vẫn nắm chặt ống tay áo của người ta, thậm chí còn không ngừng rơi lệ, ông vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ khuyên, "Phu nhân, đây không phải là Xuân Sinh của chúng ta, Xuân Sinh của chúng ta đã sớm không còn nữa…"
Ôn thị liên tục lắc đầu, giống như phát điên, "Không! Đây là Xuân Sinh của ta! Là Xuân Sinh của ta!" Bà nhìn kỹ Bố Ngự Đình, gương mặt của hắn giống trượng phu của bà đến bảy tám phần, hơn nữa đôi mắt của hắn giống hệt đôi mắt của bà, bà vô cùng chắc chắn người trẻ tuổi này chính là Xuân Sinh của bà.
Bà tìm lâu như vậy, không có lần nào chắc chắn như lần này.
Phạm Thành Khoa có chút bất đắc dĩ, nhưng mà chấp niệm muốn tìm lại hài tử của thê tử không ai rõ bằng ông, nhất thời ông cũng không biết nên khuyên như thế nào mới tốt.
Bố Ngự Đình cười khổ, không nghĩ tới bọn họ muốn đi về phía bắc, người muốn gặp lại đang ở phía Nam, nếu lần này bỏ qua, có phải là bọn họ sẽ không còn cơ hội gặp mặt nữa không?
…
Mời các bạn đón đọc Hãn Thê Hộ Gia của tác giả Mã Kỳ Đóa.