Bạn sẽ chẳng tin đâu. Cho dù tôi có nói với bạn cỡ nào. Thật đấy. Trí tưởng tượng của tôi kém đến độ nếu không kể chuyện này ngay thì tôi sẽ quên tiệt. Tôi tiếc ít, nhưng bạn sẽ tiếc nhiều vì dù sao tôi là người chứng kiến, còn bạn thì không.
Tôi có một chú em, quen biết qua lại cũng khá lâu rồi. Anh em chơi với nhau có tình lắm. Dầu vậy nhưng tôi không viết về chú mà lại viết về người lái xe riêng cho chú. Đừng thắc mắc. Cứ nghe tôi kể hết chuyện bạn khắc hiểu tại sao.
Bạn bè tặng cho chú lái xe là 3NG (3 ngờ). Sao lại 3NG nhỉ? Nghe có vẻ công nghệ lắm. Khi mọi người giải thích rõ 3NG là Nguyên-ngu-ngơ, tôi mới vỡ lẽ. Thì ra là vậy. Nguyên là tên chú, còn có ngu ngơ không, tôi đành dành quyền đánh giá cho bạn.
***
Chiều muộn. Chiếc xe BMW leo lên hết dốc rồi dừng lại tại một quán lá, khiêm tốn nằm nép mình dưới giàn su su xanh mướt, quả sai lúc lỉu. Hai người đàn ông mở cửa xe bước xuống bắt tay nó và Vũ - họa sĩ đi cùng, lên đây thăm nó hai hôm trước. Quán vắng tanh không một bóng người. Cô chủ quán đang lúi húi lau lia tách chén - chắc vừa rửa xong.
- Mình vào đây được chứ? - Khánh, người đàn ông có dáng một doanh nhân hỏi nó.
- Cũng được, tuỳ chú. Ở đây quán nào chả vậy, không được như dưới kia nhưng bù lại thực phẩm sạch, an toàn.
Cả bọn vào quán kéo ghế ngồi.
Trong lúc chờ đồ ăn, nó bật chai bia Hà Nội rót ra năm chiếc cốc đã tráng qua nước sôi. Một đĩa su su luộc vừa mang ra khỏi bếp còn bốc khói nghi ngút cùng chiếc bát sứ con xíu, sứt miệng đựng muối vừng. Nó thò tay chấm thử đưa lên lưỡi. Nhạt. Không đậm và thơm như muối vừng nhà làm. Ngày xưa muối vừng là món nó ưa thích. Chả cứ ngày xưa. Ngay như bây giờ trong nhà nó lúc nào cũng có lọ muối vừng to đễu. Bà chị họ ở quê thi thoảng làm sẵn mang ra cho nó. "Tưởng cậu thích gì chứ muối vừng thì đầy. Mỗi tội phải chọn lựa cẩn thận và mất công rang, giã."
- Bà chủ, cho xin bộ bài.
- Bài à?
- Tú lơ khơ ấy.
- Xin lỗi, nhà cháu bán cơm, không bán tú, các bác thử hỏi mấy hàng bên kia xem.
…
Mời các bạn đón đọc Ngu Ngơ của tác giả Lê Thanh Minh.