Sống lại nông gia thành một đứa bé, chuyện nhà nhiều thị phi.
Nhà nghèo ít bạc bị người khi dễ? Không sợ! Có cha có nương có đại ca!
Một nhà đồng lòng thật ấm áp, xem ta mang theo người nhà làm giàu.
Phu quân? Khụ khụ, nhà còn nghèo nào đâu nghĩ lựa chọn…
***
Tàn thu bắt đầu mùa đông, mỗi ngày một lạnh hơn.
Người ta đã mặc áo bông.
Trong thời gian ngắn, thành bắc đã dấu hiệu mới. Đường lớn lát đá uốn lượn, đã không còn cảnh một cơn gió nổi lên là một thân bụi đất. Hiện tại trời có nổi gió đổ mưa cũng có thể thong dong đi. Muốn nói đến trước đây thì nên nói như thế nào, mang guốc gỗ, khoác áo dầu, tư thái càng thêm lả lướt.
Vừa vặn hôm nay trời đổ mưa, Hoàng bà mối thành bắc đã sớm ra cửa. Trên mặt bôi phấn tỉ mỉ, mặc vào áo màu đỏ tía, vẻ mặt rất vừa lòng trang phục và đạo cụ của mình. Nhìn trời mưa, tự tay chỉnh sửa lại áo vải dầu trên người, cố kéo cho ngay ngắn, có chút hối hận lúc trước mình thu gọn lại phần eo trên áo mưa, bước đi trên đôi guốc gỗ, hai ngón tay nhè nhẹ cầm lấy cái khăn màu mật thơm nức, xong xuôi mới đi ra cửa.
…
Mời các bạn đón đọc Điền Viên Cốc Hương của tác giả Thẩm Duyệt.