Thể Loại Tác Giả Tìm kiếm Đăng nhập Đăng kí

Vui lòng để tải file. Ấn để đăng nhập

Tai Nạn - Alice Munro

Ngày 27-5-2009, Giải thưởng văn học danh giá Man Booker quốc tế 2009 vừa được công bố. Người thắng cuộc là nữ văn sĩ Canada Alice Munro. Những truyện ngắn viết theo phong cách giản dị kiểu Chekhov của bà đã vượt qua các tác phẩm của 13 ứng cử viên khác vào chung khảo, trong đó có những tên tuổi lớn như V.S. Naipaul - giải Nobel 2001, Peter Carey – tác giả người Úc từng hai lần đoạt giải Booker và tác giả người Anh James Kelman…

Nữ văn sĩ Mỹ Synthia Ozick gọi Alice Munro là “Chekhov của chúng tôi”. Câu nói này hứa hẹn trong thời gian gần đây sẽ trở thành nhận xét nổi tiếng nhất về tác phẩm của nữ văn sĩ Canada này.

Bắt đầu từ năm 1968 đến nay, Alice Munro đã công bố 15 tập truyện ngắn. Hơn nữa với tác phẩm đầu tay “Dance of the Happy Shades”(tạm dịch “Vũ điệu của những cái bóng hạnh phúc”) bà đã được nhận giải thưởng văn học danh giá của Canada - giải Governor General’s Award năm 1968. Sau đó bà thêm bốn lần được đề cử vào giải này và hai lần đoạt giải. Hiện nay bà được mệnh danh là một trong những nhà văn hạng nhất của Canada.

Alice Munro là tác giả của những tập truyện ngắn như “Cuộc sống của những cô gái và những người đàn bà” (tác phẩm này đã đoạt giải của Hiệp hội Sách Canada năm 1971), “Tình yêu của người đàn bà đáng kính” và “Sự căm thù, tình bạn, sự ve vãn, tình yêu, hôn nhân”. Tuyển tập truyện ngắn mới nhất của bà có tên gọi “Quá nhiều hạnh phúc” sẽ được xuất bản vào mùa thu năm nay.

“Alice Munro được biết đến như một tác giả truyện ngắn, nhưng sự thông thái, sâu sắc và độ chính xác mà bà mang vào mỗi câu chuyện cũng tương đương những gì mà một tiểu thuyết gia đưa vào tác phẩm của mình. Đọc sách của bà bạn sẽ thu hoạch được nhiều thứ mà trước đó bạn chưa từng nghĩ đến” – ban giám khảo nhận xét.

Một trong những truyện ngắn của Alice Munro, “Người trong xa cách”, đã được đạo diễn trẻ Canada Sara Polly chuyển thể thành phim năm 2007 (bộ phim là tác phẩm đầu tay của bà). Pollyđã được đề cử ra tranh giải “Oscar” về kịch bản do bà viết cho bộ phim của mình trên cơ sở truyện ngắn của Alice Munro…

***

Thứ hai Ted được gọi vào văn phòng hiệu trưởng. Chuyện gì đã xảy ra là Kartrud em gái của Greta đã quen biết những phụ nữ ở Hanratty trong năm ngày nhiều hơn là Greta trong mười tám tháng, và có người đã kể với cô ta về Ted và Frances. Frances nghĩ sau đó có thể Adelaide là người đã nói, chắc là Adelaide, nhưng cô đã lầm. Adelaide đã đến nhà Makkavala, nhưng cô không phải là người đã nói ra; ai đó đã đến trước cô. Kartrud, trong một cơn thịnh nộ đã có từ sự tranh chấp trong tang lễ, và mất mát ở đó, đã đến thăm cả hai, ông hiệu trưởng của trường trung học và ông mục sư của Giáo Hội United Church. Cô hỏi họ định dùng những biện pháp gì để giải quyết. Cả ông mục sư lẫn ông hiệu trưởng đều không muốn dùng biện pháp nào. Cả hai đều đã biết về chuyện này, và rất lo lắng, và hi vọng nó sẽ qua đi. Ted và Frances đều có giá trị cho họ. Cả hai đều nói với Kartrud là chắc chắn bây giờ, sau cái chết của đứa con, vợ và chồng sẽ gần lại với nhau và chuyện này sẽ bị lãng quên. Họ cho biết thật là một điều đáng tiếc để làm om sòm lên bây giờ, khi gia đình đã phải đau khổ vì một sự mất mát như vậy và sự tổn thương có thể được hàn gắn lại, với người vợ khôn ngoan hơn. Nhưng Kartrud hứa cô sẽ là người khôn ngoan hơn. Cô ngụ ý sẽ nói với Greta, trước khi cô trở về nhà, cô muốn nói sẽ thuyết phục Greta đi theo cô, nếu một cái gì đó không được thực hiện để chấm dứt chuyện này. Cô là một phụ nữ có quyền lực, cả về thể chất lẫn lời nói. Cô đã làm cho cả hai người đàn ông đều sợ hãi.

Ông hiệu trưởng nói với Ted là một vấn đề đáng tiếc đã làm ông quan tâm, được đưa lên trình với ông. Ông xin lỗi phải đưa nó ra ngay biết rằng anh vừa mất người thân nhưng ông không có sự lựa chọn nào khác. Ông nói hi vọng là Ted có thể đoán vấn đề ông muốn đề cập đến, trong đó liên quan đến một phụ nữ của thành phố này trước đây đã được sự tôn trọng của mọi người và ông hi vọng cô sẽ lấy lại được tình cảm đó. Ông tưởng tượng rằng có thể Ted đã quyết định chấm dứt mọi việc. Ông chờ đợi Ted sẽ làm một báo cáo mập mờ xấu hổ về vấn đề anh đã, hoặc sẽ, chấm dứt mọi chuyện, và cho dù nó có vẻ thuyết phục được hay không, ông hiệu trưởng đã chuẩn bị để chấp nhận bản báo cáo này. Ông chỉ thực hiện lời hứa của ông; như vậy Kartrud sẽ rời khỏi thị trấn mà không gây thêm rắc rối nữa.

Ted nhảy lên, trước sự ngạc nhiên của ông hiệu trưởng, và cho biết đây là một sự quấy rối, và anh sẽ không chịu đựng được. Anh nói anh biết ai đứng đằng sau vụ này. Anh nói anh sẽ không chấp nhận mọi sự can thiệp, các mối quan hệ của anh hoàn toàn là chuyện riêng của anh, và dù sao hôn nhân không là gì hết ngoài một phong tục lỗi thời thúc đẩy bởi các cơ quan của nhà thờ, giống như mọi thứ khác mà họ nhồi xuống cổ họng của người dân. Một cách không nhất quyết, anh tiếp tục nói rằng dù sao anh cũng sẽ chia tay với Greta, anh sẽ rời khỏi trường, công việc của anh, Hanratty; anh sẽ kết hôn với Frances.

Không, không, ông hiệu trưởng cứ lặp đi lặp lại, uống một ly nước. Anh không có ý định như vậy, thật là vô lý. Anh không thể quyết định được khi anh đang ở trong một trạng thái như thế này.

“Tâm trí của tôi đã quyết định từ lâu rồi,” Ted nói. Ông tin rằng đó là sự thật.

“Anh có thể ít nhất hỏi em trước,” Ted nói với Frances. Họ đang ngồi trong phòng khách của căn hộ, cuối buổi chiều. Thứ hai đó Frances đã không đến trường trung học; cô đã ra lệnh cho nhóm ca hát gặp nhau tại Tòa Thị Sảnh, để cô có thể luyện tập cho họ ở đó, cho họ quen với sân khấu. Cô trở về nhà khá muộn và mẹ cô nói, “Có một người đàn ông chờ con trong phòng phía trước. Ông có nói tên, nhưng mẹ quên.” Mẹ cô cũng quên nói rằng ông mục sư đã gọi điện và muốn Frances gọi lại ông ta. Frances không bao giờ biết điều đó.

Mời các bạn đón đọc Tai Nạn của tác giả Alice Munro.