Trên thế giới này, có một số thứ không phải là chân lý nhưng chúng ta vẫn cứ tin mà không chút hoài nghi.
Ví như người ta hay nói: "tình yêu không được dối trá". Thế mà anh đã lừa dối cô, cứ như thế một lần rồi hai lần, nhưng cuối cùng cô đã phát hiện ra, người nói dối nhiều nhất lại chính là cô.
Ví như: "tình yêu thì không thể song hành cùng thù hận" nhưng cô lại hận anh. Từ đầu đến cuối, vẫn như vậy. Và cuối cùng, cô quên mất một điều rằng, chính sự thù hận đó đã đưa cô đến bên anh.
Lại như: "có một người tồn tại vì một người khác, chẳng cần phải tìm rốt cuộc vẫn gặp được người ấy". Cho nên, số phận đã buộc họ phải yêu nhau, cho dù giữa họ có muôn ngàn cách trở.
Đây không phải là một câu chuyện về giới xã hội đen, cũng không phải là câu chuyện về lòng thù hận; càng không phải là những dòng ghi chép về nỗi ân hận, giày vò; đây là một cuốn sách viết về tình yêu.
***
Ngồi trong quán bar đợi cả buổi tối, đến phút cuối cùng khi nhìn thấy anh, trái tim của cô bất chợt quặn thắt lại.
Người đàn ông bên cạnh cô dường như biết được điều đó, đôi mắt màu xanh biếc hơi chuyển động, hắn quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt đó cho thấy có một nguy hiểm đang đến gần.
“Bé cưng, hãy thỏa mái một chút đi”, người đàn ông ghé vào tai cô nói bằng tiếng Anh với vẻ đe dọa.
Cô không nói gì, chỉ cố ép mình rời mắt khỏi người đàn ông mặc áo đen ở ngoài cửa.
Cô nhớ anh, vậy mà lúc này lại rất sợ anh xuất hiện.
Nhưng cuối cùng anh vẫn đến, anh đã nhận lời với Jonathan, xuất hiện rất đúng giờ. Thực ra cô đã nghĩ đến việc đó, từ trước đến giờ anh không sợ gì và cũng không phải sợ gì. Dường như anh đã leo lên đến đỉnh cao nhất – ở vị trí mà mọi người đều ngưỡng mộ, chỉ một câu nói của anh có thể cứu sống hoặc giết chết vô số người, thậm chí Jonathan cũng có phần phải nể anh. Vì thế, cô mới rơi vào hoàn cảnh trở thành quân cờ của Jonathan, một quân cờ dùng để đối phó với anh.
Nhưng tối nay, cô quyết định kết thúc sứ mệnh đó.
Dường như cô thầm hạ quyết tâm, cô đưa mắt nhìn xuống, xoay xoay chiếc nhẫn đeo ở ngón giữa của tay trái một cách vô thức, chờ đợi người đó bước vào.
“ Anh hẹn tôi đến đây là muốn nói chuyện gì vậy?”, cuối cùng giọng nói nghiêm nghị quen thuộc đó cũng át đi sự huyên náo của quán bar vang lên bên tai cô, mí mắt của cô hơi giật giật.
…
Mời các bạn đón đọc Ánh Hoàng Hôn Mỏng Manh của tác giả Tình Không Lam Hề.