Nếu bạn nói đây là một cuốn tiểu thuyết, tôi nghĩ bạn đã nói đúng.
Bởi vì sự hư cấu bên trong chiếm phần khá lớn.
Nếu bạn nói, đây là những kinh nghiệm, thực ra bạn cũng không sai.
Bởi vì, trong cuốn sách này chứa đựng tất cả những gì, dù là một chi tiết nhỏ trong bốn năm qua của tôi.
Tình yêu rồi cũng đến lúc sẽ tan biến. Vì thế mà tất cả những đàn ông và phụ nữ đã từng yêu nhau đến long trời lở đất, cuối cùng cũng sẽ trở thành những ông già bà lão sống qua ngày với nhau, còn những người tình mà miệng lúc nào cũng rằng: anh yêu em, em yêu anh, cứ quấn lấy nhau như đôi chim, sẽ trở thành những kẻ thù của nhau, chẳng bao giờ thèm qua lại.
Trước tình yêu chẳng có gì chắc chắn, có người thì lựa chọn miễn cưỡng chấp nhận để sống qua ngày cho đến lúc chết; có người thì lựa chọn, tự cứu vớt bản thân trước khi tình yêu lụi tàn.
Vì sao tình yêu không thể kéo dài, để đến nỗi “thời hạn bảo hành” mới chỉ được một năm sáu tháng, chớp mắt một cái, và chỉ bằng một câu là đã mất tăm mất tích, để rồi sau đó lập tức đến với người khác?
Tuyệt vọng ư? Tôi chỉ thấy rằng mình tương đối hiện thực mà thôi.
Rút cục tình yêu là gì?
Thực ra, nó cũng chỉ là phản ứng hoá học được tạo nên bởi hooc môn nam và nữ, bất chợt rung động, bất chợt tan biến. Vì thế, khi ai đó nói với tôi rằng: “Những gì bạn trải qua thật giống với tiểu thuyết, bạn đã dám hy sinh vì tình yêu”, thì tôi sẽ nở một nụ cười rất vô tư để chứng tỏ sự không mấy coi trọng của mình đối với lời khen ngợi của người ấy.
Mặc dù, MS trong câu chuyện của tôi cũng bắt đầu từ tình yêu.
Thế thôi, cho dù những gì trải qua của tôi có giống với tiểu thuyết thật hay không thì tôi cũng cứ quyết định viết nó ra. Sau này biết đâu tới một ngày, khi mà Thành Mỗ này tóc đã bạc trắng, răng đã long lay, sẽ tìm thấy trong tác phẩm này những dòng có thể coi là luận cứ, luận chứng, “Xem này, ngày xưa là anh đã theo đuổi em, hồi ấy rõ ràng là anh đã khóc; xem này…” thế là cái ông già định giở chứng kia sẽ chẳng thể nói được gì nữa ngoài việc ngoan ngoãn đầu hàng, mặc cho một bà già béo mập thả sức bắt nạt, ăn hiếp.
Thành Mỗ sờ cằm, vẻ suy nghĩ, chà…nói như vậy, thì việc đem những gì đã trải qua viết thành sách quả cũng rất cần thiết, ai bảo mình cứ thích đối chứng, so sánh! Hì hì.
Thế nên mới có tác phẩm này của Thành Mỗ.
***
"Nhà anh Trương ở tầng trên nói, gần đây có kẻ nào đó cứ lấm la lấm lét trước cửa nhà cô, cô phải cẩn thận một chút. Mặc dù mấy người chúng tôi ngồi buôn chuyện ở bên ngoài, nhưng cũng không đảm bảo là những kẻ bất lương vô sỉ không dám làm gì, cô phải chú ý đấy." Bà Phương dặn dò từ ngoài cửa với vẻ rất nhiệt tình.
Lương Duyệt mỉm cười: "Cháu biết rồi. Bà nhìn xem, trông cháu thế này, những kẻ biến thái nhìn thấy còn phải co cẳng bỏ chạy ấy chứ, bởi vì đem so ra thì chắc chắn cháu còn biến thái hơn bọn chúng."
"Đừng có cười nham nhở như thế! THÁng trước tô cũng nói rồi đấy, cơ quan ấy đang thiếu một chân kế toán, cô đã tới xem xem thế nào chưa?"
"Được ạ. Chờ cháu viết xong tập bản thào này, nhất định sẽ tới đó xem thử." Lương Duyệt vừa nói vừa ngáp, mắt lim dim.
"Toàn nghe cô nói tới chuyện bản thảo thôi. Cô viết cái gì vậy?". Mặc dù đã qua tuổi bảy mươi nhưng bà Phương vẫn hiếu kỳ chẳng khác gì những phụ nữ trẻ.
"Cháu ấy ạ? Cháu viết tiểu thuyết cho các thiếu nữ đọc, toàn chuyện yêu đương nhăng nhít ấy mà." Lương Duyệt đáp mắt sáng lên.
"Giống như cái bà Quỳnh Dao gì đó hả? Toàn chuyện khóc lóc sướt mướt chứ gì?" Bà Phương chau mày, tỏ vẻ không mấy thích thú.
"À, vâng, nhưng cháu sẽ không làm cho người ta khóc đâu." Lương Duyệt vội giải thích.
…
Mời các bạn đón đọc Nghe Nói Anh Yêu Em của tác giả Thuấn Gian Khuynh Thành.