Khi rãnh rỗi, dường như cô cũng từng nhìn lên bầu trời, tự hỏi bản thân, một người như thế nào thì mới có thể khiến mình dũng cảm từ bỏ cuộc sống cô độc?
… Cô rốt cuộc cần một con người như thế nào nhỉ?
Trái tim của người đó, phải là một bầu trời trong trẻo, có thể bình thản chấp nhận mọi thứ thuộc về cô, không chỉ là vẻ ngoài, thân thể mà cả tư tưởng, sự nghèo khó và trách nhiệm mà cô cần gánh vác nữa.
Đó nhất định phải là một người kiên định và bình thản giống như cô…
Tại sao bấy lâu nay cô lại chỉ sống một mình, thì ra, đó là vì suốt trong thời gian đó người kia chưa từng xuất hiện.
Nhưng giờ, người ấy đã ở ngay trước mắt cô rồi. Đó là một cô bé hướng nội và hay xấu hổ, một cô bé rất chu đáo và dịu dàng, một cô bé có chút cố chấp và dũng cảm, nhưng điều quan trọng nhất là cô bé có một trái tim thuần khiết, đôi mắt của cô bé nối thẳng tới trái tim, hoàn toàn không có một chút ngụy trang nào…
***
Ngày 7 tháng 9, tân sinh báo danh.
Toàn bộ thành phố nhỏ đột nhiên như toát ra vô số sinh mệnh tươi mới, bồng bột sinh trưởng trong bầu không khí khô nóng còn sót lại của tháng chín.
Nào sự tự tin, hoặc ngây ngô cao ngạo, qua một đêm liền tràn ngập toàn bộ thành phố, ngay cả trong không khí cũng lan tràn sự hưng phấn khi thoát khỏi trung học đầy buồn tẻ áp lực, để bước vào cánh cửa đại học tự do mở rộng — thành phố nhỏ này, chẳng có gì đặc sắc, chỉ là có hai trường đại học ít nhiều có danh tiếng…không hơn.
Lan Hinh kỳ thật cũng chẳng có quan hệ nhiều lắm với những việc này, bởi vì hơn một năm trước cô đã lưng vác túi, từ khu nhà chung của hai trường đại học, dưới lá cờ [Nhiệt liệt vui vẻ tiễn đưa sinh viên năm XX tốt nghiệp] đỏ thẫm bước ra khỏi cánh cổng trường……
Nhưng tất cả những việc này lại có quan hệ rất lớn với cô. Bởi vì khách hàng của [Lan tâm thực phủ] chủ yếu là những sinh viên đó, mà Lan Hinh lại chính là bà chủ của tiệm cơm này.
[Lan tâm thực phủ] cũng giống mấy tiệm cơm mở xung quanh trường học, tháng tám là bắt đầu buôn bán, lúc sinh viên được nghỉ học sẽ đóng cửa, đợi đến mùa xuân trước khi khai giảng sẽ lại quét tước nhà cửa đón khách, đến khi bắt đầu nghỉ hè lại đóng cửa không tiếp tục kinh doanh, cứ lặp đi lặp lại như thế.
Đầu bếp trong tiệm đã bận rộn, vài cô gái đón tiếp khách nhân, thời gian rất dư dả, gần như hôm nào đến tầm năm giờ chiều cũng bắt đầu mở cửa đón khách, mà những thứ như trà nước, hạt dưa, đậu phụ chiên…đều là những thứ tiệm miễn phí cung cấp trong khi khách nhàm chán chờ đồ ăn ra.
Lam Hinh là một cô gái tinh tế, trong sự tinh tế lộ ra ôn nhu — Đã quên mất đây là điều ai nói, có lẽ rất nhiều người đã từng nói vậy.
Mà lúc này Lan Hinh không chăm chỉ như mọi khi, không cùng bề bộn nhiều việc như các nhân viên cửa hàng khác, mà lại cách tủ kính thuỷ tinh, có chút xuất thần nhìn ngã tư đường tràn ngập những gương mặt tươi mới, thỉnh thoảng lại nhìn thời gian trên di động.
…
Mời các bạn đón đọc Bầu Trời Trong Trẻo của tác giả Tái Kiến Đông Lưu Thuỷ.