Truyện tiên hiệp Nghịch Thiên Kỹ của tác giả Tịnh Vô Ngấn xoay quanh nhân vật chính được đánh giá là một kẻ phế nhân trong nhân loại! Bằng những gì vốn có mà hắn không dễ dàng đầu hàng số phận được.
Hắn là Hàn Phong Tuyết, hắn không phải một kẻ phế nhân, không phải là một tên vô dụng. Hắn sẽ chứng minh cho thiên hạ thấy hắn là một thiên tài như cha hắn và hắn sẽ báo thù cho ông ấy…
Liệu rồi hắn sẽ làm được? Không đơn thuần chỉ là một lời nói…
***
Đứng trên võ đài, cậu thanh niên 16 tuổi Lưu Thành Phi mặc bộ y phục màu trắng, mái tóc đen cũng khẽ lay động theo từng cơn gió, sắc mặt lạnh lùng cùng với khuôn mặt khôi ngô và tài năng xuất chúng càng làm tăng thêm sự kiêu ngạo và cô độc của hắn. Bất luận là hắn có đi đến đâu hay ở chỗ nào cũng dễ dàng trở thành trung tâm chú ý của mọi người.
Hà Thế Viễn và hắn đứng đối diện nhau, không có vẻ bề ngoài xuất chúng lại có nét hung dữ, vừa nhìn đã biết là một kẻ hung ác. Hội võ bắt đầu, hai người không nói bất ký một lời nào mà chỉ chăm chăm tấn công đối phương. Phút chốc, hai nắm đấm gặp nhau lơ lửng giữa không trung ,liều mạng đưa nắm đấm của mình tới trước một phen, rồi cả hai người đều phải lùi về một bước.
Không dừng lại một phút nào, Lưu Thành Phi tiếp tục thay đồi quyền pháp cắt ngang cổ Hà Thế Viễn. Mặc dù tốc độ nhanh, nhưng tay của Lưu Thành Phi vẫn chưa tới được cổ thì Hà Thế Viễn đã nhanh chóng đưa tay ra ra đỡ. Vẫn giữ nguyên sắc mặt, tay trái của Lưu Thành Phi tạo thành nắm đấm vụt giữa không trung nhắm tới ngực của Hà Thế Viễn. Dường như không nhìn thấy quả đấm đang hướng về phía mình, Hà Thế Viễn cũng đồng thời dùng tay phải xuất chiêu, nhắm thẳng tới đầu của Lưu Thành Phi.
Trận chiến đi vào hồi gay cấn nhất. Nếu như quả đấm của Lưu Thành Phi tới trước buộc Hà Thế Viễn phải lui lại thì nắm đấm của hắn sẽ không có cơ hội đánh trúng Lưu Thành Phi.
“ Quả nhiên là trận chiến này ngang sức rồi”. - Mọi người thầm nghĩ trong lòng. Lưu Thành Phi có chút ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, chân phải hơi nghiêng sang một bên, vừa đúng lúc tránh được đòn tấn công của Hà Thế Viến, và nắm đấm của hắn cũng tương tự, không thể đánh trúng vào người đối phương, người ngoài có thể rõ ràng nhận thấy Lưu Thành Phi cũng không có ý định mạo hiểm. Lúc đó chỉ thấy hai chân của Hà Thế Viễn nhảy lên, giơ một cú đá về phía Lưu Thành Phi. Hai tay của Lưu Thành Phi không kịp đưa tay lên mà đỡ lại, vừa nhìn liền biết cú đá này ắt hẳn sẽ nhắm trúng thân mình, Lưu Thành Phi nghiêng người rồi ngã xuống. Thấy hai chân của Hà Thế Viễn đạp sượt qua người mình Lưu Thành Phi liền lấy hai tay làm thế phòng thủ, hai chân mượn lực lao tới từ trên không của Hà Thế Viễn chuyển thế tấn công
- Trận đấu đã kết thúc rồi sao? - mọi người có chút thất vọng, hai bên vẫn còn chưa sử dụng tới một chút kỹ năng nào. Thật sự kết thúc rồi sao, chỉ nhìn thấy Hà Thế Viễn mất chỗ dựa gắng gượng đứng dậy trở lại, hai quyền hướng thẳng đến Lưu Thành Phi, như là đã gặp phải vật cản khá cứng rắn, Hà Thế Viễn lập tức lộn người trở lại
- Lực ở thắt lưng mạnh quá - tất cả mọi người thán phục kêu lên, thật không hổ danh là á quân.
Lưu Thành Phi thực hiện động tác xoay mình thật đẹp bình thản nói:
- Vừa nãy mới chỉ là làm nóng cơ thể mà thôi. Xem ra bây giờ, huynh có đủ tư cách để ta sử dụng kỹ năng rồi. Tiếp theo đây, huynh cần phải cẩn thận một chút.
- Đúng là tên tiểu tử ngông cuồng, nói khoác mà không biết xấu hổ, ta rất muốn xem xem công phu của ngươi có giống như cái miệng của ngươi không, nếu không thì ngươi chắc chắn sẽ rất thê thảm - Hà Thế Viễn hừ một tiếng lạnh lùng nói.
- Ngươi sẽ biết ngay lập tức thôi. - Nói xong liền chạy hướng tới Hà Thế Viễn.
Hà Thế Viễn cũng chưa động thủ, hắn muốn xem xem tên ngông cuồng này sẽ dùng thủ đoạn gì. Hà Thế Viễn ngưng tụ nguyên tố hỏa lại ở trong lòng bàn tay, khiến cho nhiệt độ không khí xung quanh nóng lên. Ở ngay đằng sau Hà Thế Viễn, Lưu Thành Phi giơ tay phải ra: "Hỏa kích."
Hà Thế Viễn chỉ cảm thấy cơ thể căng lên, cũng vì vậy mà không kịp phản ứng gì.
Chứng kiến hỏa kích của Lưu Thành Phi, đứng bên phe của Hàn Gia, Hàn Liệt nhất thời trấn động, hỏa kích cùng với thiên phú hỏa diễm của hắn vô cùng tương thích, năng lực hỏa diễm của hắn là do thiên phú, có thể bay tới phía đối thủ ở cự ly xa, mà hỏa diễm trong tay Lưu Thành Phi lại tiếp cận đối thủ ở cự li gần, làm cho đối thủ không kịp trở tay.
Sau khi ngọn lửa trói chặt lấy Hà Thế Viễn thì động tác của Lưu Thành Phi không hề dừng lại, lực của nguyên tố ở trong cơ thể phóng ra ngoài một cách mạnh mẽ.
- Hỏa vân sát - trong mắt Lưu Thành Phi ánh lên tia lạnh lùng.
Hà Thế Viễn lạnh lùng cười nói:
- Ngươi tưởng rằng có thể đánh bại ta dễ dàng như vậy sao.
- Áo giáp băng - vừa nói xong, thân thể Hà Thế Viễn liền được che phủ bởi một lớp áo băng trong suốt, đó chính là năng lực thiên phú của Hà Thế Viễn, có thể ngăn chặn bất kỳ một đòn tấn công của cấp sĩ nào. Hỏa vân sát cùng áo giáp đụng vào nhau, rồi cùng biến mất, trên võ đài chỉ còn lại hai người nhưng xung quanh lại xuất hiện những mảng hơi nước.
Lúc đó, mồi lửa trong bàn tay của Hà Thế Viễn đã biến mất, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo:
- Giờ đến phiên………… - Câu nói còn chưa dứt, giọng của Hà Thế Viễn đột nhiên ngừng lại, một quả cầu lửa trong con ngươi đã dần dần to lên. - Sao có thể như vậy được? - Trong ánh mắt Hà Thế Viễn lộ ra vẻ kinh ngạc không thể tin được, sau đó quả cầu lửa rơi thẳng vào Hà Thế Viễn làm hắn ta bất tỉnh
…
Mời các bạn đón đọc Nghịch Thiên Kỹ của tác giả Tịnh Vô Ngân.