Phá Lãng Trùy nằm trong bộ trường thiên tiểu thuyết Minh Tướng Quân Hệ Liệt của tác giả Thời Vị Hàn.
Dưới ngòi bút của tác giả, thế giới giang hồ trong hệ liệt Minh tướng quân hiện lên như thực như ảo, đó là một giang hồ truyền thống với những bang phái chính tà và đủ hạng người trung lương gian ác, nhưng đó cũng là một giang hồ riêng biệt khi chạy song song với những mưu mô chính trị chốn triều đình, những thân phận như hiệp khách giang hồ và quan lại triều đình đôi lúc tưởng chừng hòa vào làm một. Thủ pháp xây dựng nhân vật của tác giả cũng thật sự tài tình, mỗi nhân vật hiện lên chỉ bằng vài ngòi bút nhưng cũng đủ để lại cho người đọc những ấn tượng sâu sắc.
Về tình tiết truyện, đây lại càng là một tuyệt phẩm khó có thể bỏ qua, mạch truyện khi cần nhanh thì nhanh, khi cần chậm thì chậm, lên bổng xuống trầm, kéo người đọc đi qua mọi cung bậc cảm xúc, bi hoan ly hợp hào tình nhiệt huyết chan hòa. Đi theo bước chân Tiểu Huyền, từng bước khám phá giang hồ thần bí, từng bước phá tan những cuộc mưu mô, lại phải tự thân trải qua những nỗi đau thương xé ruột, hỏi mấy ai cầm nổi lệ nóng tuôn trào? Lại dõi theo con đường của Diệp Phong, một thanh Toái Không đao trong tay mọi kẻ thù đều biến sắc, cái đầu địch nhân, chỉ một đao là chém vỡ tan, hỏi mấy ai ngăn được dòng máu nóng sục sôi?
Ngoài những điều kể trên, mỗi tập truyện trong Minh Tướng Quân Hệ Liệt đều có một tinh thần riêng, như Thâu Thiên Cung là khúc tráng ca cho lý tưởng, Phá Lãng Trùy là câu chuyện về ân oán tình thù, Thiết Hồn Ảnh là một bài ca chính nghĩa, Hoán Nhật Tiễn là hành trình của vận mệnh, Tuyệt Đỉnh là một cuộc quyết chiến khoáng hậu không tiền, Toái Không Đao là chén rượu nồng về tình yêu và sự tự do. Viết được đến độ như thế, trong giới võ hiệp xưa nay hỏi có mấy ai, há lại chẳng đáng để mong chờ?
Minh Tướng Quân Hệ Liệt gồm có:
***
Chuyện cổ kim hưng phế, phải xem thành Lạc Dương.
Vào lúc hoàng hôn, Quách Trực mang theo chỗ ngân phiếu vừa thắng được, cất bước đi vào sòng bạc thứ tư trong ngày hôm nay. Từ sáng đến giờ, lão đã thắng được hai trăm bảy mươi vạn lạng bạc, khiến ba sòng bạc phải đóng cửa.
Hồi Trường Đãng Khí Các - đây chính là sòng bạc lớn nhất và cũng là sòng bạc cuối cùng mà Ngụy công tử mở ở thành Lạc Dương.
Quách Trực vốn là thương gia lớn nhất thành Lạc Dương, được người ta gọi là Lạc Dương Quách. Khi đó, lão không chỉ hài lòng mà còn cảm thấy rất đắc ý. Nhưng kể từ mười năm trước, khi thế lực của Ngụy công tử vươn tới Lạc Dương, lão đã không còn được đắc ý thêm nữa.
Một núi không thể chứa hai hổ. Tuy Ngụy công tử không động đến sản nghiệp của lão, cũng không tỏ ý muốn tranh cao thấp với lão ở thành Lạc Dương nhưng từ đó về sau, không còn người nào dám mạo hiểm gọi lão một tiếng “Lạc Dương Quách” vì sợ Ngụy công tử tức giận.
Ngụy công tử không những có thể hô phong hoán vũ trong triều đình mà còn là một nhân vật mà trên giang hồ người người đều kinh sợ.
Mười năm nay, Quách Trực thật sự rất khó chịu. Nếu là trước đây, lão nhất định sẽ tiếp tục kìm nén cơn giận đã nín nhịn suốt mười năm, nhưng bây giờ đã khác, công cao tất sẽ lấn chủ, Ngụy công tử vì vậy mà thất thế, mất chức quan, phải trốn đến vùng Giang Nam. Minh Tướng quân đã cho người đuổi cùng giết tận, vô số kẻ thù của Ngụy công tử trên giang hồ cũng chẳng chịu ngồi yên, ngay đến tay lãng tử vốn chẳng có chút danh tiếng nào như Sở Thiên Nhai cũng có thể liên tục phá tan mười chín phân đà của Ngụy công tử. Lão đường đường là Lạc Dương Quách, hà cớ gì lại không thể mượn gió bẻ măng, động đến các sòng bạc của Ngụy công tử, trút cơn giận đã kìm nén suốt mười năm nay?
Huống chi, sau lưng lão còn có một tay bảo tiêu khiến người ta phải kinh sợ.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía lão với vẻ ngạc nhiên và kính nể, khiến lão nhớ lại sự phong quang của mình mười năm trước.
Ngụy công tử đã sa cơ bỏ trốn, nếu lão có thể thu phục đám thủ hạ dưới trướng y, ngày sau ắt sẽ là một trợ lực lớn trong thành Lạc Dương. Lúc này lão không thừa cơ lập uy thì còn đợi đến bao giờ?
“Ha ha, hôm nay vận cờ bạc của Quách Trực ta thực tốt quá, đổi nhà cái khác đến đây!” Quách Trực chọn ngay chiếc bàn lớn nhất, nghênh ngang ngồi xuống, đưa tay vỗ mạnh lên mặt bàn, hờ hững nhìn những người ngồi xung quanh đang hoang mang tránh qua một bên.
“Ông chủ Quách muốn chơi thế nào?”
Quách Trực chỉ tay về phía vị hán tử tay phải quấn đầy băng trắng phía đối diện, nói: “La quán chủ đã từng đích thân trải nghiệm lối chơi của ta rồi, có ý kiến gì xin cứ nói!”
Vị hán tử tay quấn đầy băng trắng đó chính là đối thủ mà Quách Trực đã gặp tại sòng bạc đầu tiên trong ngày hôm nay - Ưng kích trường không La Trùng Quang.
Ngay từ lúc Quách Trực mới bước vào cửa, ánh mắt La Trùng Quang đã nhìn chằm chặp vào gã bảo tiêu vận đồ đen sau lưng lão vẻ đầy oán hận.
Thực ra, mỗi người ở đây đều đã nhìn thấy người áo đen đó nhưng chỉ nhìn thoáng qua chứ không dám nhìn thêm lần nữa, bởi vì đó là một người đáng sợ.
…
Mời các bạn đón đọc Minh Tướng Quân Hệ Liệt: Phá Lãng Trùy của tác giả Thời Vị Hàn.