Thể Loại Tác Giả Tìm kiếm Đăng nhập Đăng kí

Vui lòng để tải file. Ấn để đăng nhập

Những Người Đàn Bà ở Missalonghi - Colleen McCullough

Chúng ta đã từng yêu mến "Tiếng chim hót trong bụi mận gai" (cũng có Nhà xuất bản dịch là: Con chim ẩn mình chờ chết) của nữ văn sĩ Úc Colleen Mc. Cullough. Nay chúng ta lại được gặp "Những người đàn bà ở Missalonghi" của nữ văn sĩ tài hoa.

Cũng với giọng văn chân chất giản dị không cố ý làm duyên nhưng rất có duyên, Colleen Mc. Cullough dẫn dắt chúng ta nhập thân vào cuộc sống của một dòng họ trong xã hội nước Úc - một dòng họ giàu có. Dòng họ có những chủ nhà máy lớn, chủ cửa hàng kinh doanh… chi phối nền kinh tế trong vùng - lại có một gia đình nhỏ bé nghèo mạt rệp gồm 3 người đàn bà cô đơn: bà mẹ đã bước vào tuổi già - ở giá (chồng chết), bà dì - gái già lỡ lứa sống độc thân, cô con gái - Missy tội nghiệp gầy yếu đen đúa cũng đã bước vào tuổi lỡ thì. Bị dòng họ bỏ quên, ba người đàn bà cô đơn tồn tại như ba cái bóng. Bữa ăn quen thuộc của họ là cháo nấu bằng lúa mạch và họ chỉ được phép ưa thích những loại quần áo bằng vải thô màu nâu.

Missy tội nghiệp gầy yếu và đen đúa lại còn bị chứng bệnh rối loạn tim. Những cơn đau thắt ngực - cái chết luôn treo lơ lửng trước mặt Missy.

Tác giả đã cho chúng ta gặp một Missy bằng xương thịt, Missy xấu xí bệnh tật nhưng thật đáng yêu. Tâm hồn trong trắng và trái tim nồng nàn của Missy đã tạo cho nàng một sức mạnh nội tâm. Tình yêu đã đến với Missy. Nàng đã trở thành bà chúa của một trái tim sắt đá tưởng như đã băng giá. Một người đàn ông giàu trí lực, giàu nghị lực - một nhà triệu phú ẩn danh có ngoại hình đẹp mạnh mẽ đã đến với cuộc đời Missy. Nàng trở thành phụ tá có tài năng cho chồng.

"Những người đàn bà ở Missalonghi" còn cho chúng ta gặp một nhân vật đặc biệt - hồn ma Una. Hồn ma hiện nguyên hình hài như khi còn sống. Una kiều diễm, một vẻ đẹp thần thánh. Khi còn sống, Una là một người đàn bà kiêu kỳ và ích kỷ. Hồn ma của nàng lại đầy lòng vị tha. Nàng đã xây dựng hạnh phúc cho chồng để chuộc lại lỗi lầm khi còn sống cho vẹn nghĩa trọn tình…

Xuất bản cuốn "Những người đàn bà ở Missalonghi", Nhà xuất bản tổng hợp Hậu Giang mong muốn đem lại cho bạn đọc gần xa, nhất là bạn đọc trẻ một vẻ đẹp trong sáng và bền vững của một cô gái. Tình yêu và hạnh phúc gia đình đâu phải chỉ cần một khuôn mặt đẹp và những bộ đồ đắt tiền hợp thời trang.

Rất mong được bạn đọc góp ý kiến nhận xét.

NXB TỔNG HỢP HẬU GIANG

***

"Giống như một hộp sôcôla, quyển tiểu thuyết xinh xắn này sẽ có đủ sức cuốn hút và làm vui lòng người đọc; bạn đọc sẽ đọc trọn vẹn trong một buổi chiều rỗi rảnh!"

Publishers Meekly

"Sự mô tả cá tính thú vị, ngôn ngữ sống động và đối thoại thông minh."

Buffalo News

"Vô cùng đặc sắc. Gây được thiện cảm."

Library Journal

"Một câu chuyện tình nhẹ nhàng và hóm hỉnh."

Erie Times-News

***

- Em có biết không, Octavia, chẳng hiểu vì sao vận may lại chưa bao giờ đến với chúng mình một cách trọn vẹn? Bà Drusilla Wright hỏi em gái, kèm theo tiếng thở dài – Còn phải lợp lại mái nhà nữa chớ!

Dì Octavia Hurlingford buông thõng hai tay vào lòng, lắc đầu rầu rĩ, hòa theo tiếng thở của chị:

- Chị ơi, có thật là phải lợp lại mái nhà không?

- Thì chính Denya nói với chị như vậy mà!

Kể từ khi cậu cháu Denya Hurlingford trở thành chủ tiệm bán đồ sắt trong vùng và làm ăn khấm khá với việc kinh doanh nghề hàn chì thì mọi lời nói của cậu đều là mệnh lệnh.

- Lợp nhà bây giờ cần bao nhiêu tiền? Có nhất thiết là phải thay toàn bộ mái nhà, hay chỉ cần lợp lại mấy chỗ dột thôi?

- Nhưng Denya nói rằng chẳng còn miếng tôn nào xứng đáng giữ lại nên chị tính là phải có khoảng năm mươi pao[1].

Tiếp theo đó là một sự im lặng buồn rầu bao trùm hai chị em, mỗi người cố vắt óc tìm nguồn cho khoản tiền cần thiết ấy. Cả hai ngồi cạnh nhau trên ghế xô-pha nhồi lông ngựa có từ ngày xa xưa đến nỗi chẳng ai buồn nhớ nó có từ hồi nào. Bà Drusilla Wright đang thêu giua, quấn sợi chỉ vòng quanh rìa miếng vải linen sợi tơ rất mịn một cách tỉ mỉ, trong khi dì Octavia Hurlingford bận bịu với mũi kim móc, kiểu thêu đòi hỏi tinh vi giống như làm brô-đê.

- Vậy thì cứ dùng món tiền năm mươi pao ba gởi vào ngân hàng cho con hồi con mới sanh ra đời. - Người thứ ba có mặt trong phòng, tỏ vẻ lo lắng muốn sửa chữa khuyết điểm đã không dành dụm được một pen-ny[2] nào trong tiền bán trứng và bơ. Cô ngồi trên một cái ghế đẩu thấp kép ren từ một con thoi quấn đăng-ten và quả cầu sợi chỉ chưa nhuộm màu, những ngón tay cô chuyển động hoàn toàn chính xác trong công việc tưởng chừng vô hình, không đáng quan tâm.

- Cảm ơn con, nhưng chưa cần đâu! Drusilla nói.

Và câu nói ấy đã chấm dứt cuộc trò chuyện duy nhất trong suốt buổi làm việc hai tiếng đồng hồ của chiều thứ sáu, vì sau đó chẳng bao lâu đồng hồ treo tường bắt đầu gõ bốn tiếng. Khi những rung động cuối cùng còn ngân nga trong không khí thì cả ba người phụ nữ theo thói quen từ lâu đời bắt đầu dẹp những đồ làm dở sang một bên, Drusilla ngừng brô-đê, Octavia thôi thêu móc và Missy cũng không quấn ren nữa. Mỗi người cất đồ nghề vào một cái túi sợi to làm bằng vải fla-nen màu xám rất đặc sắc, rồi lại cất các túi vào tủ đóng bằng gỗ dái ngựa cũ kỹ đặt dưới bệ cửa sổ.

Thói quen ấy, chẳng bao giờ, chẳng bao giờ bị sai lệch đi. Cứ đến bốn giờ thì lao động quy định trong hai tiếng đồng hồ tại phòng khách gia đình chấm dứt, và một mục mới cũng hai tiếng đồng hồ bắt đầu nhưng dưới một hình thức khác. Drusilla lấy cây đàn oọc-găng, kho tàng duy nhứt, niềm vui duy nhất của bà ra, Octavia và Missy xuống bếp chuẩn bị cơm chiều và thế là họ kết thúc công việc vặt vãnh trong nhà.

Khi họ quây quần trước ngưỡng cửa như ba con gà mái không rõ ngôi thứ, rất dễ nhận ra Drusilla và Octavia là hai chị em. Cả hai đều cao và có khuôn mặt xương xẩu, gầy, xanh xao nhưng Drusilla khoẻ mạnh và có da thịt còn Octavia thì lõng thõng và như bị bịnh còi xương lâu năm. Missy chia trung bình chiều cao của dì và mẹ, nghĩa là cô chỉ khoảng năm bộ[3] bảy trong khi dì cô cao năm bộ mười và mẹ cô, sáu bộ. Ngoài chiều cao dường như cô chẳng có điểm nào tương đồng với hai người nữa, cô có mái tóc mun đen trong khi cả hai đều hoe vàng, ngực cô thon nhỏ còn hai người kia thì đầy đặn, mọi đường nét ở cô đều thanh tú trong lúc dì và mẹ cô thì thô kệch hơn.

Nhà bếp chỉ là một căn phòng lớn trơ trọi ở ngay phía sau gian phòng chánh tối lờ mờ, vách là những tấm ván sơn màu nâu góp phần vào không khí buồn bã chung của căn nhà.

- Nhớ gọt khoai trước khi đi hái đậu nhé, Missy!


Mời các bạn đón đọc Những Người Đàn Bà ở Missalonghi của tác giả Colleen McCullough.