Lần nữa tái sinh, vứt bỏ quá khứ, chỉ muốn cả đời phóng túng
Chàng là người tài giỏi, ôn nhuận như ngọc, tuấn mỹ bất phàm.
Chàng là đế vương yêu dị tà mị.
Chàng là kẻ ngông cuồng không chịu gò bó, anh tuấn phiêu dật như tiên giáng trần.
Chàng là kẻ phong lưu tuấn lãng bất phàm như ánh mặt trời.
“Vũ Nhi, đừng coi thường tình yêu của ta”.
“Vũ Nhi, ta chỉ yêu nàng”.
“Vũ Nhi, nếu nàng muốn thiên hạ này vậy ta sẽ hai tay dâng tặng”.
“Vũ Nhi, hãy quên ta đi, sống khoẻ mạnh”.
Gặp nhau đã khó chia ly càng khó, đông phong vô lực bách hoa tàn.
***
Đêm, vầng trăng treo cao trên bầu trời, vạn vật trên thế gian được ánh trăng soi tỏ, tạo thành từng tầng mỏng như sương bạc, lại lộ vẻ thê lương.
Yên lặng dựa vào lòng Mộc Thanh Liên, trí nhớ vẫn dừng lại trong nháy mắt Mộc Thanh Vũ nhảy xuống vực, Minh Thương Vũ muốn khóc, nhưng nước mắt trong mắt không thể chảy xuống. Nỗ lực vì tình yêu mà được hồi báo như thế, còn có thể dùng từ gì để nói? Nắm chặt áo Mộc Thanh Liên, người run lên.
Cảm thấy nàng yếu đuối, cách phần bụng nhô lên, Mộc Thanh Liên chỉ có thể dùng cằm cọ lên mái tóc nàng, đáy mắt bi thương lãnh mạc, không có chút sinh khí.
Sao huynh ấy lại rời đi như thế? Sao huynh ấy lại rời đi như vậy? Chẳng lẽ huynh ấy không biết cho tới bây giờ người nàng yêu cũng chỉ có hắn thôi sao? Vì sao, rốt cuộc là vì sao?
Sai rồi ư? Mình sai rồi ư? Có phải mình không nên tham gia vào chuyện của bọn họ? Đau đớn, đau đớn, tâm tính thiện lương đau đớn nhưng Mộc Thanh Liên không để lộ ra chút nào. Bởi vì hắn biết nàng còn đau đớn hơn, đau đớn hơn hắn…
Một giọt nước trong suốt lăn ra khỏi khóe mắt, rơi vào tóc nàng…
Mộc Thanh Liên cầu xin tình yêu hèn mọn như thế khiến Minh Thương Vũ xót xa, muốn khóc rống lên nhưng nàng biết mình không thể làm như vậy.
Cho tới bây giờ đều biết Mộc Thanh Liên khéo hiểu lòng người, Mộc Thanh Liên thất khiếu lung linh tâm. Chàng luôn làm bến đỗ cho mình dựa vào liếm láp miệng vết thương vào lúc mình bị thương. Chàng vẫn luôn yêu thương mình sâu sắc. Chính bởi vì rõ điều này nên nàng mới áy náy với hắn. Nhưng áy náy thì thế nào? Ngoài trái tim ra nàng có thể cho hắn bất cứ thứ gì nhưng chỉ riêng trái tim nàng, cả lòng nàng nữa, sao có thể chia làm hai nửa?
Lòng của nàng đã cho người nọ từ lâu - người bạc tình không biết quý trọng ấy.
Nhưng hắn đã đi rồi, một chút cũng không vướng bận mà rời đi, rời đi một cách dễ dàng, để lại một mình nàng trong tang thương, không quan tâm gì cả.
Hận, hận, sao không hận? Hận tới phát điên, hận không thể bắt hồn phách của hắn lại, bắt hắn bỏ vào vạc dầu, dùng lửa luyện ngục mà lăng trì hắn, lăng trì, lăng trì, hận, hận, hận…
A…A….A…..A…A…Mộc Thanh Vũ, ta hận chàng, ta hận chàng, ta hận chàng, a a a a a….!
Khóc, cuối cùng cũng khóc ra rồi.
Vũ Nhi, khóc đi, khóc đi, khóc đi…
Là lỗi của ta, ta không nên yêu nàng, không nên lập gia đình với nàng, lại càng không nên để lại giọt máu này.
Vũ Nhi, thực xin lỗi…
…
Mời các bạn đón đọc Tình Yêu Cấm Loạn của tác giả Sĩ Đồ Chi Yêu.