Thể Loại Tác Giả Tìm kiếm Đăng nhập Đăng kí

Vui lòng để tải file. Ấn để đăng nhập

Tuyết Sơn Phi Hồ - Kim Dung

Tuyết Sơn Phi Hồ là ngoại hiệu của Hồ Phỉ trẻ tuổi, trí tuệ và võ công hơn người. Câu chuyện xảy ra từ hơn một trăm năm trước, bốn vệ sĩ trung thành của Sấm Vương Lý Tự Thành là bốn họ Hồ, Miêu, Điền, Phạm, bốn người kết nghĩa anh em, cùng nhau sinh tử và đều trung thành với Lý Tự Thành. Tuy nhiên vì hiểu lầm Hồ phản bội mà ba anh em đã tìm để giết. Mối thù kéo dài đến mấy đời sau. Cuộc gặp gỡ định mệnh dẫn đến tình yêu giữa Hồ Phỉ và Miêu Nhược Lan liệu có hoá giải được mối thâm thù, ân oán tổ tiên?

***

Thông tin tác giả

Nhà văn Kim Dung là một trong những nhà văn ảnh hưởng nhất của văn học Trung Quốc hiện đại. Từ năm 1955 đến 1972 ông đã viết tổng cộng 15 cuốn tiểu thuyết. Sự nổi tiếng của những bộ truyện đó khiến ông được coi là người viết tiểu thuyết võ hiệp thành công nhất. 300 triệu bản in (chưa tính một lượng rất lớn những bản lậu) đã đến tay độc giả của Trung Quốc, Hongkong, Đài Loan, các nước châu Á và được dịch ra nhiều thứ tiếng. Tác phẩm của ông đã được chuyển thể thành phim truyền hình, trò chơi điện tử.

***

Quần Hùng Tranh Ðoạt Cái Hộp Sắt

" Vút " một tiếng, một mũi tên gắn lông chim được bắn lên từ phía sau hẻm núi phía Ðông, bay vùn vụt ngang bầu trời xuyên vào cổ con chim nhạn đang bay.

Con chim bị trúng tênlộn mấy vòng trên không trung rồi rơi xuống mặt đất phủ tuyết.

Cách khoảng mấy chục trượng về phía Tây, bốn kỵ mã giẫm trên tuyết trắng xoá,đang phi ngựa gấp.

Nghe tiếng tên bắn, họ không hẹn nhau mà dừng ngựa.

Bốn con ngựa đó đều là loại ngựa hay, cao lớn béo mượt, vừa dừng cương là dứng lại ngay.

Khách cưỡi ngựa đã điêu luyện, ngựa lại đều huấn luyện kĩ, nên vừa gò cương là họ từ trên yên cương nhảy xuống ngay, rất thuần thục.

Bốn người thấy con chim nhạn bị trúng tên rơi xuống, bụng đã khen thầm, đang muốn xem người bắn mũi tên đó là ai. Chờ một lúc, vẫn không thấy ai từ hẻm núi đi ra, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa.

Người bắn tên đó đã tự bỏ đi rồi.

Trong số bốn người khách đó,có một người cao tuổi, gầy, vẻ mặt minh mẫn, dũng mãnh, ông hơi nhíu lông mày,

rồi nhảy lên mình ngựa phi vào hẻm núi.

Ba người kia cũng phóng theo. Rẽ qua rìa núi, chỉ thấy phía trước mặt khoảng một dặm, có năm kị

mã đang phi ngựa gấp, vó ngựa làm tuyết bắn toé, bờm ngựa trắng như cước tung theo gió.

Thấy không đuổi được, người cao tuổi kia phảy tay nói:

-Ân sư huynh, bọn này có vẻ tà môn!

Vị "Ân sư huynh " cũng là một người có tuổi, hơi béo, để ria mép, mình khoác chiếc áo ngoài bằng da báo, trông diệu bộ giống một nhà buôn giàu có, nghe ông già gầy kia nói thế, gật gật đầu, dừng ngựa quay về chỗ con chim nhạn, vung roi ngựa đánh bộp một tiếng, đập xuống đất phủ tuyết, khi cây roi vung lên, ngọn roi đã cuốn được con chim nhạn rồi.

Ông ta lấy tay cầm lấy cán mũi tên đưa lên xem rồi bỗng kêu thất thanh:

-Ôi!

Ba người kia nghe thấy tiếng kêu, cùng phóng ngựa lại gần.

"Ân sư huynh " ném con chim nhạn và cả mũi tên kia sang cho ông già gầy kia, kêu lên:

-Nguyễn sư huynh, xem đi!

Ông già gầy kia giơ tay trái đỡ, vừa nhìn thấy mũi tên đã kêu lên:

-Ðây rồi, mau đưổi theo! -Rồi quay đầu ngựa, đuổi theo trước.

Dốc núi mênh mang tuyết trắng xoá, xung quanh không một bóng người, nên đuổi theo dấu vết dễ

dàng.

Hai người còn lại đều đang tuổi tráng niên.

Một người cao lớn, trông rất oai nghiêm; còn người kia tầm thước, mặt hơi tái, mũi bị lạnh đỏ ửng.

Bốn người cùng huýt tiếng sáo, bốn con ngựa thở cả ra khói, rầm rập sải bước đuổi theo.

Hôm đó là ngày rằm tháng ba năm Càn Long thứ bốn mươi tám đời Thanh.

Ngày này ở Giang Nam đã tấp nập lắm rồi.Nhưng ở vùng đất lạnh lẽo dưới chân núi Trường Bạch ở

ngoài quan ải thì tuyết mới bắt đầu tan, chưa thấy không khí xuân đâu.

Mặt trời ở phía đông nhô lên sau núi, ánh sáng vàng nhạt chiếu xuống,không thấy ấm áp gì.

Trong núi tuy lạnh, nhưng bốn kia phóng ngựa đi gấp, nên chẳng bao lâu đã toát mồ hôi trán.

Người đàn ông cao lớn cởi áo khoác ngoài, đặt trên yên ngựa. Bên trong mình mặc một áo dài bằng lụa xanh lót da, lưng đeo trường kiếm, lông mày nhíu lại, mặt đầy vẻ tức giận, mắt như muốn toé lửa, không ngừng giục ngựa phóng

nhanh.

Người này là Tào Vân Kỳ biệt hiệu là Ðằng Long Kiếm, chưởng môn mới nhận chức của Bắc Tông Thiên Long Môn ở Liêu Ðông. Thiên Long Môn giỏi cả về quyền, kiếm, những chiêu thức anh ta học được đều rất thành công. Người mặt trắng là Chu Vân Dương biệt hiệu là Hồi Phong Kiếm, sư

đệ anh ta. Người cao gầy là Nguyễn Sĩ Trung biệt hiệu là Thất Tinh Thủ, sư thúc của họ, có thể coi là đệ nhất cao thủ của Bắc Tông Thiên Long Môn. Còn người đàn ông già có dáng dấp phú thương là Ân Cát biệt hiệu Uy Chấn Thiên Nam, chưởng môn của Nam Tông Thiên Long Môn.Việc lần này có quan hệ rất trong đại với cả hai phía Nam Bắc trong Thiên Long Môn, nên ông ta mới đi nghìn dặm đường xa, đến tận vùng ngoài quan ải này.

Ngựa bốn người cưỡi đều là loại ngựa tốt ở vùng ngaòi quan ải, nước chạy rất nhanh, sau khi phóng một mạch, vượt qua bảy, tám dặm, thì năm người cưỡi ngựa phía trước chỉ còn cách họ không xa.

Tào Vân Kỳ cao giọng kêu:

-Này, các huynh đệ hãy dừng lại đã nào!

Năm người kia cứ phớt lờ, còn thúc ngựa phóng nhanh hơn. Tào Vân Kỳ nghiêm giọng quát:

-Nếu không dừng bước, thì đừng trách chúng ta vô lễ!

Chỉ nghe thấy một người đi phía trước, tặc lưỡi một cái, ghìm ngựa quay mình lại, còn bốn người kia vẫn tiếp tục phóng đi.

Tào Vân Kỳ phóng ngựa đi trước, thấy người kia giương cung bắn, mũi tên nhằm vào ngực anh ta.

Tào Vân Kỳ võ nghệ cao cường lại gan dạ, chẳng để ý gì đến mũi tên đó, vẫn vung roi gọi to:

-Này, có phải Ðào thế huynh đó không?

Người kia trông rất khôi ngô tuấn tú, long mày xếch ngược, khoảng hai ba, hai bốn tuổi, ăn mặc rất gon gàng.

Nghe tiếng gọi của Tào Vân Kỳ, thì cười lớn rồi kêu lên:

-Nhìn mũi tên này! Vút, vút, vút, ba mũi tên chia thành ba ngả trên, giữa, dưới liên tiếp bắn ra.

Tào Vân Kỳ không ngờ ba mũi tên của anh ta lại bắn nhanh như vậy, trong lòng hơi kinh ngạc, vội vung roi ngựa, đánh rớt hai mũi tên bắn theo ngả trên và dưới,tiếp đó kéo cương ngựa, để mũi tên thứ ba đi sạt dưới bụng ngựa, chỉ cách bụng ngựa có vài tấc.

Người thanh niên kia cười ha hả, quay đầu ngựa, chạy tiếp về phía trước.

Tào Vân Kỳ đanh mặt lại, định phóng ngựa đuổi theo, thì Nguyễn Sĩ Trung gọi:

-Vân Kỳ, bình tĩnh nào, nó không bay lên trời được đâu!

Nói đoạn, nhảy xuống ngựa, nhặt ba mũi tên rơi trên tuyết, quả nhiên hoàn toàn giống mũi tên vừa bắn trúng con chim nhạn.

Ân Cát hầm hầm nét mặt, hừ một tiếng rồi nói:

-Ðúng là thằng ranh ấy rồi.

Tào Vân Kì nói:

-Ðợi sư muội một lát, xem cô ấy còn nói gì không!

Bốn người đợi chừng khoảng ăn xong bữa cơm, thì nghe thấy tiếng vó ngựa lên đường.

Tào Vân Kỳ sốt ruột nói:

-Ðể tôi đi xem sao!

Rồi vỗ ngựa quay đầu lại.Nguyễn Sĩ Trung nhìn theo sau lưng thở dài:

-Cũng khó trách được anh ta.

Ân Cát nói:

-Nguyễn sư huynh nói gì vậy?

Nguyễn Sĩ Trung lắc đầu không đáp. Tào Vân Kỳ phóng ngựa được vài dặm thấy một con ngựa xám không người cưỡi đang dứng trên tuyết.

Một cô gái mặc áo trắng, quỳ một chân xuống tuyết.

Tào Vân Kỳ gọi:

-Sư muội có chuyện gì thế?

Cô gái không đáp, đột nhiên dứng thẳng dậy, trong tay cầm một vật vàng óng,lấp loáng dưới ánh nắng.

Tào Vân Kỳ lại gần , nhận lấy , thấy là một cấy bút nhỏ bằng cán vàng, dài chừng ba tấc, đầu bút nhọn hoắt, được chế tạo tinh xảo. Trên cán bút có khắc một chữ " An " bé xíu. Cây bút bằng vàng này bề ngoài tưởng là một thứ đồ chơi, nhưng cũng có thể dùng làm ám khí.

Tào Vân Kỳ bất giác hơi cau mày hỏi:

-Ở đâu ra vậy?

Cô gái đáp:

-Sau khi mọi người đi khỏi, muội mau theo sau ngay, bỗng có một kẻ phi ngựa đuổi theo sau. Con ngựa đó chạy rất nhanh chỉ chốc lát lướt qua người muội, người phi ngựa vung tay một cái, ném cây bút này về phía… về phía muội…

Nói đến đây đột nhiên mặt cô ửng đỏ, ấp úng không nói tiếp được.

Tào Vân Kỳ chăm chú nhìn cô ta, chỉ thấy trên làn da trắng mỡ màng của cô,thấp thoáng có màu phấn hồng, đôi mắt hơi cụp xuống, xinh đẹp như các cô gái đang xấu hổ, thấy thấp thỏm sinh nghi hỏi:

-Muội có biết người chúng ta đuổi theo là ai không?

Cô gái nói:

-Ai cơ?

Tào Vân Kỳ lạnh lùng nói:

-Muội không biết thật à?

Cô gái ngẩng đầu lên đáp:

-Sao muội biết được?

Tào Vân Kỳ nói:

-Là người trong trái tim muội đó!

Cô gái buộc miệng:

-Ðào Tử An à?

Nói xong mặt cô bỗng ửng đỏ.

Tào Vân Kỳ sa sầm mặt:

-Huynh vừa bảo đó là người trong tim muội, mà muội đã nói ngay ra là Ðào Tử An rồi.

Cô gái nghe anh ta nói vậy, mặt càng ửng đỏ, nước mắt trào ra từ đôi mắt trong sáng. Cô giậm chân kêu lên:

-Anh ta.. anh ta…

Tào Vân Kỳ hỏi:

-Anh ta… anh ta cái gì?

Cô gái đáp:

-Anh ta là là chồng chưa cưới của muội, đương nhiên là người trong tim muội rồi.

Tào Vân Kỳ tức giận, rút phắt trường kiếm. Nhưng cô gái lại bước tới, nói:

-Huynh có giỏi thì giết muội đi!

Tào Vân Kỳ nghiến răng, nhìn khuôn mặt hơi ngẩng lên của cô gái, tình cảm trong lòng trào dâng, kêu to:

-Thôi được, thôi được! -Ðoạn quay kiếm, dâm mạnh vào ngực mình.

Cô gái xuất thủ rất nhanh, trở tay rút kiếm, ngăn cản rất mau lẹ, " choang " một tiếng, hai thanh kiếm chạm nhau, toé lửa.

Tào Vân Kỳ hậm hực:

-Muội dã chẳng để ý dến huynh, sao còn để huynh sống trên đời này mà chịu khổ sở chứ?

Cô gái chậm rãi tra kiếm vào vỏ, khẽ nói:

-Huynh biết rồi mà, đó là do cha muội hứa gả muội cho anh ta, đâu phải do muội quyết định.

Tào Vân Kỳ hơi rướn lông mày, hỏi:

-Huynh nguyện cùng muội đến tận chân trời góc bể, ẩn dật nơi rừng sâu, trên hoang đảo, sao muội không chịu?

Cô gái thở dài đáp:

-Sư huynh, muội biết huynh rất say đắm muội, muội cũng đâu phải là con ngốc,sao muội lại không biết những điểm mạnh của huynh? Nhưng huynh đang nắm giữ cơ nghiệp Bắc Tông Thiên Long Môn của chúng ta, nếu làm như vậy, thì thanh danh của môn phái sẽ mất hết và chúng ta còn mặt mũi nào còn sống trên chốn giang hồ nữa?

Mời các bạn đón đọc Tuyết Sơn Phi Hồ của tác giả Kim Dung.