"Vậy thì cứ sống cho trọn vẹn hôm nay một cách vui vẻ, làm tất cả những điều cần làm, vì biết đâu ngày mai sẽ chẳng còn cơ hội. Không còn thời gian để buồn đâu!".
Không còn thời gian để buồn của tác giả Thảo Xù là cuốn sách dành cho những ai đang dần mất niềm tin vào tình yêu. Ở đó là tổng hợp những câu chuyện đầy màu sắc về cuộc sống, niềm vui, nỗi buồn mỗi ngày. Dù nắng mưa hay gió rét thì chúng ta luôn cảm thấy thật tuyệt vời vì được sống trên cõi đời này.
Tình yêu cũng giống như một bức tranh và mỗi người là mảnh ghép cho bức tranh ấy. Khi yêu, hai người xem nhau như mảnh ghép còn thiếu của cuộc đời, coi người kia là cả thế giới của mình. Và tin rằng, bản thân đã tìm được nửa còn lại, cùng nhau bước tiếp trong cuộc đời.
Cho đến khi, họ quay lưng bước đi mới nhận ra người đã từng như là mảnh ghép bức tranh của mình thì cũng có thể sẽ là mảnh ghép trong bức tranh của người khác. Trên đời này, không có tình yêu nào mãi mãi, những người bước qua đời nhau như là sự thay đổi, trải nghiệm trong cuộc sống. Vì thế, bạn đừng quá đau khổ hay nuối tiếc những gì đã qua.
Sau mỗi cuộc tình tan vỡ, hôn nhân không hạnh phúc, trái tim mong manh lại thêm một vết thương. Một số người chọn cách thu mình, tạo vỏ bọc là lảng tránh tình yêu. Điều đó có phải là cách làm đúng? Không, cuộc sống này còn nhiều điều thú vị, tình yêu đẹp ngoài đời thực vẫn tồn tại.
Thời gian trôi rất nhanh, thoắt cái đã hết một khoảng đời người. Chưa bao giờ đủ thời gian để làm những gì chúng ta muốn, không có đủ thời gian để ở cạnh người ta yêu, vậy làm sao có đủ thời gian để ngẫm ngợi buồn chán?
Bản thân hãy cố gắng làm đơn giản mọi chuyện để đỡ tốn thời gian, lãng phí đời người. Mỗi người tập tha thứ cho những lỗi lầm của nhau để giữ được mối quan hệ bền lâu và tâm hồn luôn được thanh thản.
Không còn thời gian để buồn, cái tên thật nhẹ nhõm và giản dị, cuốn sách sẽ khiến bạn đọc nhận ra rằng cuộc sống ngắn ngủi, không có nhiều thời gian để bạn phải buồn về chuyện gì đó.
Viết từ góc nhìn của một người từng trải, tác giả mang đến cuốn sách chạm đến tim ta bằng cảm xúc dịu dàng nhưng đầy trắc ẩn. Lật giở mỗi trang sách, bạn vô tình bắt gặp hình ảnh của mình, bởi qua những năm tháng của tuổi trẻ, ai cũng từng yêu cuồng nhiệt, khờ dại và đau khổ vì một người nào đó.
Với phong cách viết tản văn gần gũi, dí dỏm, tác giả đưa đến cho độc giả những câu chuyện giàu cảm xúc, nhẹ nhàng… Đọc xong cuốn sách, bạn còn thấy được hành trình của một người con gái mạnh mẽ, dũng cảm bước qua mối tình đầy nước mắt để tìm đến một nơi thực sự thuộc về mình.
Không còn thời gian để buồn còn đem đến một góc nhìn mới mẻ về cuộc sống hôn nhân. Bởi khi nhắc đến hôn nhân, mỗi cô gái trẻ vẫn thường cảm thấy nhiều e ngại. Cuốn sách này sẽ giúp bạn nhìn nhận một cách chân thực nhất về hôn nhân. Đó là cuộc sống gia đình vẫn có những khoảnh khắc lãng mạn, ngọt ngào như trong tiểu thuyết cũng có những tổn thương, rạn nứt….
Thay vì chọn cách trách móc, buông tay nhau, 2 người sẽ tha thứ, thông cảm cho nhau để cùng nhau bước tiếp trên con đường chông gai phía trước. Cuộc sống muôn màu, những lúc bất hoà sẽ là giúp chúng ta trân trọng khoảng khắc bình bị bên người thương, để thấy cuộc sống này dễ chịu, dễ yêu hơn.
Bạn chỉ có một cuộc đời để sống nhưng có nhiều cách để nghĩ. Mỗi người đều biết ngày sinh nhật của mình, nhưng chẳng ai biết được ngày về với vĩnh hằng. Vậy thì cứ sống cho trọn vẹn hôm nay một cách vui vẻ, làm tất cả những điều cần làm, vì biết đâu ngày mai sẽ chẳng còn cơ hội.
Không còn thời gian để buồn đâu!
***
???? MỌI THỨ ĐỀU CÓ THỂ XẢY RA CÒN SỐNG NHƯ THẾ NÀO LÀ LỰA CHỌN CỦA MÌNH ????
Một hôm ngồi taxi, lúc gặp đoạn đông người mình có hỏi bác lái xe:
- Bác ơi, tắc đường ạ?
Bác tầm tuổi bố mình, bác bảo:
- Không cháu, đèn đỏ mà.
Mình hỏi tiếp:
- Tầm này còn tắc không bác nhỉ?
Lúc ấy khoảng 11 giờ trưa.
Bác nói một hồi rằng:
- Việt Nam không nói trước được điều gì cả cháu ạ. Bất kỳ chuyện gì cũng có thể xảy ra. Lúc này đây người ta thông báo đường thông thoáng đấy nhưng ra kia tắc luôn cũng chả có gì lạ.
Mình:
- Vâng ạ.
Rồi bác lại tiếp:
- Cháu phải nghĩ trên đời này không gì là tuyệt đối hay chuẩn mực cả. Ngay cả quốc tế cũng vậy nói chi Việt Nam. Mọi thứ đều bị đảo lộn rồi. Từ đời sống đến con người. Chả biết đâu mà lần.
Mình nghĩ ra câu chuyện "30 chưa phải là Tết" của cuộc thi hoa hậu hoàn vũ thế giới, liền góp vui với bác:
- Đúng rồi bác ạ, ngay cả cuộc thi tầm cỡ quốc tế, chuyện không thể xảy ra vẫn còn xảy ra mà bác nhờ. Phút trước mình đội vương miện, phút sau đã của kẻ khác.
Bác cười sảng khoái:
- Đúng rồi cháu. Thế nên sống là phải luôn ở trong thế chủ động. Ngay cả khi trời sập cũng phải cảm thấy rất bình thường. Như bác đây này. Đi làm cả ngày ngoài đường bỗng một ngày về nhà vợ chìa cái đơn ly hôn ra bảo: "Chúng ta ly hôn". Bác cũng chẳng thấy có gì là sốc cả. Bởi cái gì xảy ra cũng có lý do của nó. Không cần phải xét nét là vì sao, thế nào cô lại làm thế. Tự mình phải hiểu: Có lẽ là đã đến lúc không ở với nhau được nữa thì người ta mới quyết định như vậy. Cho dù mới đêm qua thôi còn ngủ chung giường, nhưng đêm mai đã thành người xa lạ thì cũng chẳng có gì phải sụp đổ cả. Cuộc sống là thế. Bất kỳ điều gì cũng có thể xảy ra. Anh không thể bắt người ta thay đổi khi anh không đứng trên lập trường của người ta được. Lúc cần ra đi thì người ta sẽ chọn. Đấy cũng là Sống.
Hay chuyện con cái cũng vậy. Ví như hôm nay con nó xin mình tiền với lý do gì đấy. Nhưng tối nó về nó bảo mình là bị rơi mất rồi. Mình cũng tin thôi. Mất là mất dù bất kỳ lí do gì, là dối hay thật thì cũng đã mất. Mình không thể thay đổi điều ấy được, thế nên khỏi phải mắng chửi làm gì. Và con nó cũng phải chịu trách nhiệm về điều ấy. Rằng: Bố mẹ đã cho thì con phải giữ. Không giữ được, mất là chuyện con phải chịu trách nhiệm với mình. Bất kỳ chuyện gì cũng không thể tự mình làm rồi để người khác phải bù đắp. Đấy là nguyên tắc sống đấy cháu.
Ngay như các cháu cũng vậy, tuổi còn trẻ, mọi thứ cũng mới bắt đầu. Không gì là không thể xảy ra cả. Hôm nay sum vầy nhưng mai biết đâu mỗi người một ngả. Hôm nay mình rất xinh đẹp nhưng biết đâu ngày mai một chút trở trời thôi cũng thấy mình mệt mỏi rã rời. Sống là phải học những điều ấy. Để mọi thứ có đến hay đi cũng cảm thấy nhẹ nhàng.
Mình ngồi ngấm từng câu từng lời bác nói, cảm thấy lòng thanh thản.
- Bác nói hay quá bác ạ. Tự dưng cháu thấy trời hôm nay đẹp thế. Dù là có mưa bay.
Bác vỗ vào vô lăng cười:
- Đúng rồi, trời hôm nay rất đẹp. Rất hợp để làm mọi thứ. Hợp để bọn trẻ yêu nhau. Thậm chí là chia tay cũng rất hợp phải không?
Rồi bác cười hà hà.
- Cháu thấy đấy, bác từng này tuổi rồi vẫn ngày ngày chở khác đi về. Tối về làm ván cờ với ông hàng xóm. Mệt quá thì mở ti vi để đấy rồi ngủ. Thế thôi. Đơn giản. Vui hay buồn thì ta cũng phải sống. Vậy sao không chọn vui nhỉ.
Bác nói thấm quá. Cuộc sống là một hành trình. Mà hành trình không thể cứ có mình hoa bên đường. Sẽ còn có đá sỏi chênh vênh, có cả những chông gai rớm máu. Dù là gì ta vẫn cần phải ngẩng đầu bước tiếp cho trọn hành trình SỐNG.
26/2/2017.???? MỌI THỨ ĐỀU CÓ THỂ XẢY RA CÒN SỐNG NHƯ THẾ NÀO LÀ LỰA CHỌN CỦA MÌNH ????
Một hôm ngồi taxi, lúc gặp đoạn đông người mình có hỏi bác lái xe:
- Bác ơi, tắc đường ạ?
Bác tầm tuổi bố mình, bác bảo:
- Không cháu, đèn đỏ mà.
Mình hỏi tiếp:
- Tầm này còn tắc không bác nhỉ?
Lúc ấy khoảng 11 giờ trưa.
Bác nói một hồi rằng:
- Việt Nam không nói trước được điều gì cả cháu ạ. Bất kỳ chuyện gì cũng có thể xảy ra. Lúc này đây người ta thông báo đường thông thoáng đấy nhưng ra kia tắc luôn cũng chả có gì lạ.
Mình:
- Vâng ạ.
Rồi bác lại tiếp:
- Cháu phải nghĩ trên đời này không gì là tuyệt đối hay chuẩn mực cả. Ngay cả quốc tế cũng vậy nói chi Việt Nam. Mọi thứ đều bị đảo lộn rồi. Từ đời sống đến con người. Chả biết đâu mà lần.
Mình nghĩ ra câu chuyện "30 chưa phải là Tết" của cuộc thi hoa hậu hoàn vũ thế giới, liền góp vui với bác:
- Đúng rồi bác ạ, ngay cả cuộc thi tầm cỡ quốc tế, chuyện không thể xảy ra vẫn còn xảy ra mà bác nhờ. Phút trước mình đội vương miện, phút sau đã của kẻ khác.
Bác cười sảng khoái:
- Đúng rồi cháu. Thế nên sống là phải luôn ở trong thế chủ động. Ngay cả khi trời sập cũng phải cảm thấy rất bình thường. Như bác đây này. Đi làm cả ngày ngoài đường bỗng một ngày về nhà vợ chìa cái đơn ly hôn ra bảo: "Chúng ta ly hôn". Bác cũng chẳng thấy có gì là sốc cả. Bởi cái gì xảy ra cũng có lý do của nó. Không cần phải xét nét là vì sao, thế nào cô lại làm thế. Tự mình phải hiểu: Có lẽ là đã đến lúc không ở với nhau được nữa thì người ta mới quyết định như vậy. Cho dù mới đêm qua thôi còn ngủ chung giường, nhưng đêm mai đã thành người xa lạ thì cũng chẳng có gì phải sụp đổ cả. Cuộc sống là thế. Bất kỳ điều gì cũng có thể xảy ra. Anh không thể bắt người ta thay đổi khi anh không đứng trên lập trường của người ta được. Lúc cần ra đi thì người ta sẽ chọn. Đấy cũng là Sống.
Hay chuyện con cái cũng vậy. Ví như hôm nay con nó xin mình tiền với lý do gì đấy. Nhưng tối nó về nó bảo mình là bị rơi mất rồi. Mình cũng tin thôi. Mất là mất dù bất kỳ lí do gì, là dối hay thật thì cũng đã mất. Mình không thể thay đổi điều ấy được, thế nên khỏi phải mắng chửi làm gì. Và con nó cũng phải chịu trách nhiệm về điều ấy. Rằng: Bố mẹ đã cho thì con phải giữ. Không giữ được, mất là chuyện con phải chịu trách nhiệm với mình. Bất kỳ chuyện gì cũng không thể tự mình làm rồi để người khác phải bù đắp. Đấy là nguyên tắc sống đấy cháu.
Ngay như các cháu cũng vậy, tuổi còn trẻ, mọi thứ cũng mới bắt đầu. Không gì là không thể xảy ra cả. Hôm nay sum vầy nhưng mai biết đâu mỗi người một ngả. Hôm nay mình rất xinh đẹp nhưng biết đâu ngày mai một chút trở trời thôi cũng thấy mình mệt mỏi rã rời. Sống là phải học những điều ấy. Để mọi thứ có đến hay đi cũng cảm thấy nhẹ nhàng.
Mình ngồi ngấm từng câu từng lời bác nói, cảm thấy lòng thanh thản.
- Bác nói hay quá bác ạ. Tự dưng cháu thấy trời hôm nay đẹp thế. Dù là có mưa bay.
Bác vỗ vào vô lăng cười:
- Đúng rồi, trời hôm nay rất đẹp. Rất hợp để làm mọi thứ. Hợp để bọn trẻ yêu nhau. Thậm chí là chia tay cũng rất hợp phải không?
Rồi bác cười hà hà.
- Cháu thấy đấy, bác từng này tuổi rồi vẫn ngày ngày chở khác đi về. Tối về làm ván cờ với ông hàng xóm. Mệt quá thì mở ti vi để đấy rồi ngủ. Thế thôi. Đơn giản. Vui hay buồn thì ta cũng phải sống. Vậy sao không chọn vui nhỉ.
Bác nói thấm quá. Cuộc sống là một hành trình. Mà hành trình không thể cứ có mình hoa bên đường. Sẽ còn có đá sỏi chênh vênh, có cả những chông gai rớm máu. Dù là gì ta vẫn cần phải ngẩng đầu bước tiếp cho trọn hành trình SỐNG.
…
Mời các bạn đón đọc Không Còn Thời Gian Để Buồn của tác giả Thảo Xù.