Tập truyện ngắn Đàn Cò Trằng Bay Qua Miền Ký Ức gồm có:
***
Vừa kết thúc hợp đồng cuối năm, tôi đặt vé máy bay về nước ngay. Vợ tiễn tôi ra sân bay, nàng ôm tôi hơi chặt, hôn hơi dài. Bố vợ tôi không được khỏe nên lần này tôi về một mình. Chắc nàng lo lắm, có lẽ nàng nghĩ tôi về mà không có nàng giống y cái xe không có thắng. Mà cũng phải, lần hai đứa về ra mắt má tôi và họ hàng, nàng chứng kiến tôi bù khú với mấy thằng bạn cũ ì xèo. Tội nghiệp, nàng chỉ dám ngồi bên cạnh, lâu lâu đá ngầm chân tôi dưới gầm bàn, chờ khi tôi quắc cần câu, nàng gọi taxi chở về nhà, rên rẩm với má tôi một hồi. Má tôi hồi đầu la thằng con cho mát lòng con dâu, sau thấy tôi bê tha thiệt, bà già cự dữ dội. Lạ, nàng lại quay ra bao che cho tôi. Khi tôi say, nàng kêu xe chở thẳng hai tên về khách sạn, sáng mai tôi tỉnh ra mới trở về nhà, còn nói dối má tôi là hồi tối về nhà thằng bạn thân tôi ngủ lại.
Tôi gặp nàng khi một mình trên xứ người, tơi như cái giẻ. Tôi đi làm thêm để kiếm tiền chi tiêu và gửi về phụ gia đình. Mỗi tháng tôi đến xén cỏ cho khu vườn nhà nàng một lần, còn tưới cây thì một lần vào cuối tuần. Mười lần như chục, khi tôi bấm chuông căn nhà đẹp như địa đàng ấy và người giúp việc mở rộng cổng, tôi đều thấy nàng đu đưa trên cái xích đu sơn trắng và mở to mắt nhìn tôi như đã chờ đợi tôi từ lâu lắm. Bao giờ tôi cũng nghiêng đầu chào nàng trước khi bắt tay tưới cây, cắt cỏ.
Nhà nàng có hai cha con, mẹ nàng mất khi nàng non nỉu như trái bắp măng tơ trên cây. Tôi săn được học bổng du học toàn phần nên quyết chí đi, mọi sinh hoạt phí đều tự lo để má tôi không phải lo lắng. Tôi làm tất cả mọi việc, từ giao báo mỗi sáng sớm đến xén cây, dọn vườn vào những ngày nghỉ, cả rửa chén bát cho hàng ăn vào mỗi tối. Thế là, tôi đã trở thành người chăm sóc vườn cây của gia đình nàng, chính xác là của nàng.
Nàng đẹp mong manh. Như một nhành lan. Nàng yêu cây lá theo cách thật cảm động. Trong vườn có mấy cây táo, mấy gốc đào, ít tán cherry… Mùa trái chín nàng chờ mong tôi đến để hái quả giúp nàng. Và ngắm, vuốt ve, không nỡ ăn.
Một ngày, nàng rụt rè nhờ tôi thiết kế giúp nàng một giàn cây.
- Để làm gì?
- Em thích một giàn hoa leo, thật mềm mại.
- Em định trồng hoa gì?
- Dạ hoa bìm bìm.
Suýt chút nữa tôi la lên. Sao nàng lại thích ngay cái loài hoa dại ấy, loài hoa mọc khắp hàng rào, tường vôi, bờ bãi bên nhà thờ đổ ngày xưa ấy vẫn thỉnh thoảng gậm nhấm dây thần kinh tim tôi, vẫn loi lói dưới lần áo mỗi khi tôi nhớ về.
Tôi chọn học ngành kinh tế vì nhà tôi không khá giả gì, ba má tôi còn phải lo cho hai đứa sau tôi đang tuổi ăn học. Nhưng tôi không dừng được niềm đam mê hội họa. Hết giờ học, tôi hay la cà đến Nhà thờ Đức Bà xem mấy đứa sinh viên phác phác họa họa. Tôi làm quen với một nhóm sinh viên Mỹ thuật, lâu dần thành thân. Vẽ ở đâu tụi nó cũng hú hé. Có khi tôi còn góp ý, còn vẽ giúp tụi nó nữa. Hê hê…
Một hôm, thằng Phấn trong nhóm gọi tôi hỏi mày đi Đà Lạt với tụi tao không? Đi xe máy, nhỏ Linh có xe nhưng thiếu tài. Ok, nhưng… Dường như nó hiểu ngay nỗi khó nói của tôi. Tài chính hả, yên tâm, yên tâm, có tao!
…
Mời các bạn đón đọc Tập truyện ngắn Đàn Cò Trằng Bay Qua Miền Ký Ức.