Sau Đời Tỉ Phú và Đồng Tiền Lấm Máu…, Pierre Rey lại đưa chúng ta vào cuộc phiêu lưu đầy hấp dản trong BẢI BlỂN cày cọ, ờ đó một chàng viên chức ngân hàng nhờ vận may dã chiến thắng mọl mưu mỏ xào quvệt của các nhà tỷ phú để trờ thành một ông chủ ngôn hàng khổng rỏ và một… trái tim trong trắng của cỏ gái không bị lóa mắt vì dồng tiền..
***
Pierre Rey là tiểu thuyết gia người Pháp, ông sinh ngày 27 tháng 4 năm 1930 tại Courthezon (gần Avignon) tỉnh Vaucluse, mất ngày 22 tháng 7 năm 2006 ở Paris.
Pierre Rey hoàn thành khóa học thứ hai tại trường đại học Orange, rồi ông nhập học Trường Mỹ Thuật Paris nơi ông học về vẽ tranh và lịch sử nghệ thuật.
Sau khi tốt nghiệp Trường Mỹ Thuật, đầu tiên ông vẽ minh họa báo chí và nhiều tác phẩm của ông được đưa lên các báo lớn của Pháp. Ông bắt đầu với mục Nghệ thuật và Giải trí, rồi phóng sự thường ngày cuộc sống của người dân thủ đô ở báo Paris Presse (1959) hay Paris Jour (1963). Ông thắng Giải thưởng phóng sự Paris năm 1963. Năm 1965, ở tuổi 33, ông trở thành biên tập viên và tổng biên tập báo Marie Claire, về sau ông chia tay công việc này để hợp tác với Jacques Lacan mười năm trong công việc nghiên cứu.
• Tác Phẩm
- Le Grec (1972) Đời Tỷ Phú, tiểu thuyết lịch sử của Aristotle Onassis, được dịch ra nhiều ngôn ngữ.
- La Veuve (1976)
- Out (1977)
- Palm Beach (1979) Bãi Biển Cây Cọ
- Sunset (1988) Mật Danh Hoàng Hôn
- Une saison chez Lacan (1989)
- Bleu Ritz (1990)
- Liouba (1992)
- Le Rocher (1995)
- Le Désir (1999)
- L'Ombre du paradis (2001)
- L'Oncle (2002)
***
Lúc mười ba giờ, chuông báo nghỉ ăn trưa reo lên trong tám tầng nhà của cơ quan Đầu Tư Hóa Chất Hacket (Hackett Chemical Investraent). Cả sáu trăm hai mươi hai công chức, tiếp viên, trưởng phòng, kế toán, nhân viên phục vụ, thư ký, đánh máy và nhân viên ban hòa giải tranh chấp… nhất loạt chạy như điên ra thang máy. Thang vụt xuống ba mươi hai tầng, nhả họ ra từng tốp hấp tấp ào ra phố 42 nóng ẩm ngột ngạt.
Chỉ một mình Alan Pope trong phòng 8021 tầng ba mươi ngôi lầu chọc trời Rilford này là không chồm lên. Anh vẫn như bị đóng đinh vào ghế, vẻ nhìn xa xăm dường như không nghe thấy gì. Samuel Bannister băn khoăn nhìn anh, tay đặt lên núm cửa:
- Làm thêm hả?
- Có ai trả tiền đâu! - Alan trả lời bằng giọng lơ đãng.
Bannister nhìn chăm chú hơn.
- Mình đến tiệm Romano chén đây. Đi với mình.
- Không đói. Cảm ơn.
Lưỡng lự, Bannister đổi chân đứng:
- Cái gì dằn vặt cậu? Murray chắc?
- Ừ. Murray.
Tuy vội đi, Bannister vẫn phải rời bỏ cái núm cửa nắm chặt trong tay từ nãy. Bước hai bước tới chiếc bàn sắt vẫn ngồi cùng với Alan Pope từ bốn năm nay.
- Đi làm chầu bia lạnh! Vừa uống vừa nói chuyện đó.
Alan lắc đầu từ chối, lún sâu hơn vào ghế.
- Cậu đi một mình đi, Samuel. Tớ cần suy nghĩ.
Bannister lúc lắc người, định mở miệng nói câu gì nhưng lại thôi, rồi hỏi:
- Lão triệu cậu vào mấy giờ?
- Ba.
- Chắc sẽ lên lương cho cậu.
- Chuyện lạ!
- Cậu lo lắng không đâu. Mình tin là chuyện hay, rất hay.
- Nói như thằng cha bị xử tử bằng ghế điện. Mong bị mất điện.
Bannister do dự một lát, nhún vai rồi nói với vẻ làm ra nhởn nhơ
- Nếu đổi ý! Đến Romano.
Alan còn lại một mình. Ruột gan thắt lại vì lo lắng, anh thở dài, đứng lên dán mũi vào cửa kính đưa mắt xuống bãi biển tuy chẳng nhìn gì. Đứng lặng trong mười phút, rồi nhảy bổ tới điện thoại quay số: Phải gặp Marina! May ra cô ta vẫn còn nằm trên giường, trần truồng, nóng hổi… Đường dây bận! Đột nhiên anh thấy rất thèm được nói với cô, sờ lên người, làm tình với cô. Anh gác máy, quật áo vét lên vai rồi mất hút trong hành lang vắng ngắt.
- Thế nào Penny? Mụ nào vậy? Tên gì? - Abel Hartman cáu kỉnh hỏi.
Anh là một luật sư cỡ nhỏ ở khu phố, chuyên trách các vụ: vợ chồng xích mích, tường ngăn chung hai hộ, nhà ngập nước, đụng xe tróc sơn. Anh ta căm ghét thân chủ của mình.
Nữ thư ký riêng bình tĩnh trả lời:
- Bà Mabel Pope. Có nghĩa là cựu phu nhân Alan Pope.
Hartman rên khàn khàn trong cổ.
- Lại như mọi bận. Chậm nhận được tiền trợ cấp nuôi dưỡng.
- Ai bảo lấy thằng chồng kiết! Bảo mụ là tôi đang ở Thổ Nhĩ Kỳ.
- Mụ đã trông thấy ông lúc ông đi lấy hồ sơ Leyland. Ông nên gặp thì hơn. Mụ sẽ đập phá tan hoang hết.
- Mụ có nợ tiền ta không?
- Không nợ một xu
- Tôi quá ghét bọn hút máu người như mụ. Khốn nạn cho những thằng rơi vào vuốt mụ. Không còn lấy một giọt máu!
Bắt gặp cái nhìn khinh bỉ của Penny, anh ta sực nhớ cô thư ký cũng vừa ly dị chồng. Anh ta dọn giọng càu nhàu:
- Thây kệ, cho mụ vào. Tôi sẽ lập tức tiến hành việc tố tụng đối với Alan Pope!
Mời các bạn đón đọc Bãi Biển Cây Cọ của tác giả Pierre Rey.