Itsumi, cô gái xinh đẹp và lôi cuốn nhất của một trường trung học nữ sinh danh tiếng, vừa qua đời. Một tuần sau, các thành viên Câu lạc bộ Văn học, những người hẳn từng rất thân thiết với cô, đã họp nhau lại.
Thế nhưng, những lời làm chứng của họ về vụ án lại đi theo nhiều hướng không ai ngờ tới… Rốt cuộc, đâu là sự thật đằng sau cái chết của Itsumi?
Nhành linh lan hắc ám - một tác phẩm gây sốc sẽ khiến độc giả không thể rời mắt cho tới tận phút chót, với cái kết đen tối đi ngược mọi dự đoán ban đầu.
***
RIKAKO AKIYOSHI, Tốt nghiệp Khoa Văn học Hệ ban ngày, Đại học Waseda. Lấy bằng thạc sĩ chuyên ngành Sản xuất Phim ảnh - Truyền hình tại Đại học Loyola Marymount. Năm 2008, giành giải thưởng Văn học Yahoo! JAPAN lần thứ 3 với tác phẩm Hoa tuyết (Yuki no hana). Năm 2009, trình làng tập truyện ngắn Hoa tuyết gồm cả tác phẩm đoạt giải. Năm 2013, xuất bản Nhành linh lan hắc ám và gây được tiếng vang lớn. Các tác phẩm khác: Người chết trở lại sau giờ học (Houkago ni shisha ha modoru), Thánh Mẫu (Seibo), Ngày định tự sát (Jisatsu Yoteibi).
***
Tên truyện là linh lan nhưng nội dung lại có bách hợp ????)) Itsumi sinh ra dưới ngôi sao quá tốt: gia đình giàu có, nhan sắc tuyệt trần, thông minh thân thiện, hoàn hảo đến không tì vết, nếu có tì vết thì lại càng làm cô tuyệt hơn. Nhưng cô lại chết. Ngã từ trên tầng thượng xuống, tay cầm một nhành hoa linh lan. Thủ phạm là ai đó trong CLB văn học của trường. Trong buổi “lẩu đêm” truyền thống, mỗi thành viên lại kể một phiên bản khác nhau về cái chết của Itsumi. Ai cũng nói mình nhìn thấy thủ phạm. Động cơ rất phong phú, cách thức cũng không kém phần long trọng. Quả nhiên, nơi nào tập hợp nhiều con gái, đặc biệt là các cô xinh đẹp, thì nơi đó không thua gì chiến trường. Minh tranh ám đấu, khao khát quyền lực, ganh đua tị nạnh nhưng ngoài mặt vẫn thơn thớt nói cười. Độ phức tạp khiến các chính trị gia cũng phải ngả mũ bái phục. Thật ra, có khá bug trong các câu chuyện, nhưng tác giả không kết thúc ở việc điều tra nên các cô nói gì, độc giả biết nấy, thật giả khó phân. Kết truyện không khiến tôi ngạc nhiên lắm vì theo motif thông thường, kẻ sát nhân hẳn phải là người đó. Đoán bừa thôi, vì tác giả không đưa ra bất kỳ bằng chứng, dấu vết gì ngoài cành hoa nạn nhân cầm ở tay khi chết. Điểm thú vị ở truyện là tất cả đều dựa vào cành hoa này để thêu dệt nên câu chuyện của mình. Bách hợp trong truyện vừa bệnh vừa thơm ????)) Đọc rất được. Truyện thuộc thể loại light novel nên khá ngắn gọn. Phiên bản manga không đẹp lắm nên nếu mua sưu tầm thì mua boxset, không thì mua bản LN thôi. Giải trí cũng ổn. Có vài lỗi chính tả.
***
LỜI CHÀO KHAI TIỆC
VÀ GIỚI THIỆU NHỮNG QUY TẮC LẨU BÓNG TỐI
HỘI TRƯỞNG:
SUMIKAWA SAYURI
Cảm ơn mọi người đã không quản ngại thời tiết, có mặt ở đây đêm nay, trong lúc mưa gió bão bùng thế này.
Đây là buổi tiệc định kì diễn ra vào cuối học kì một của Câu lạc bộ Văn học, Học viện nữ sinh Seibo. Với tư cách là Hội trưởng đương nhiệm của Câu lạc bộ, tôi, Sumikawa Sayuri, xin có đôi lời phát biểu để mở đầu buổi sinh hoạt. Mọi người hãy thong thả lắng nghe trong khi thưởng thức đồ uống khai vị vừa được mang ra nhé.
Chúng ta chỉ là một Câu lạc bộ nhỏ với chưa đầy mười thành viên, nhưng xem ra mọi người đều có mặt đông đủ cả. Căn phòng quá tối nên tôi không nhìn rõ mặt từng người, song tôi biết chắc là các ghế đều đã kín chỗ.
Vừa xảy ra chuyện như vậy mà mọi người vẫn đến đông đủ thế này, tôi thực sự rất cảm kích.
Có lẽ những người mới tham gia lần đầu đang bối rối, tại sao hôm nay salon lại tối như thế. Hoặc là, chẳng biết có ai từng nghe các chị khóa trên bật mí nhiều điều nên đã háo hức cất bước đưa chân đến đây không nhỉ? Trong bóng tối, chúng ta không nhìn được những thứ mà bình thường chúng ta vẫn thấy tựa như ở một thế giới khác, phải không nào?
Lúc này, chúng ta đang ngồi quanh chiếc bàn hình bầu dục bằng đá cẩm thạch đen. Ngay phía trên là bộ đèn chùm Baccarat bằng pha lê đen lúc bình thường vẫn tỏa sáng lộng lẫy. Tuy nhiên, hôm nay nó đã được điều chỉnh độ sáng xuống mức thấp nhất. Khi buổi tiệc định kì này chính thức bắt đầu, đèn chùm sẽ tắt hẳn. Và chỉ còn lại một nguồn sáng duy nhất là ngọn nến nơi tay tôi mà thôi.
Salon Văn học của chúng ta, của riêng chúng ta, nằm ở tầng một của khu học xá phụ. Căn phòng với thảm và giấy dán tường màu oải hương, rèm xếp nếp bằng vải nhung đen buông lơi bên những ô cửa sổ kiểu Pháp. Chiếc tủ chân mèo cổ điển cùng bộ sô pha Gobelins. Khu học xá này vốn được cải tạo từ tu viện mang kiến trúc Gothic, xưa kia được xây chung với Học viện nên tổng thể không gây cảm giác thiếu hài hòa. “Trông cứ như cửa hàng của Anna Sui* ấy.” Lần đầu được mời đến đây, ai đã reo lên như vậy nhỉ? Nhưng căn phòng không chỉ sang trọng thôi đâu. Trên chiếc kệ chiếm trọn cả một mặt tường xếp đầy những cuốn sách được chọn lọc kĩ càng. Trường ta là trường dòng nữ sinh nên nếu đến thư viện sẽ thấy rất nhiều sách Công giáo và thư tịch khô khan. Vì vậy mà ở đây chúng ta dày công sưu tập những cuốn sách, những tài liệu thuộc nhiều thể loại mà dường như chẳng mấy khi xuất hiện trong trường. Một thư viện cá nhân nho nhỏ, phải không? Chỉ bấy nhiêu thôi nhưng tôi nghĩ đó là gia tài khổng lồ của Câu lạc bộ Văn học chúng ta đấy.
Một nữ thiết kế người Mĩ gốc Hoa nổi tiếng.
Chẳng những thế, salon còn được lắp kính cửa sổ và tường cách âm, có thể chặn đứng những âm thanh huyên náo từ vườn trường vọng lại, để thành viên Câu lạc bộ được thỏa sức đắm chìm trong các hoạt động đọc sách và sáng tác. Tại salon này, chúng ta có thể tiến hành tất cả các hoạt động văn chương như những buổi đọc sách tập thể, nơi mọi người cùng đọc những tác phẩm có trong chương trình trên lớp rồi chia sẻ cảm nghĩ với nhau, những buổi trình bày nghiên cứu về các tác giả, những buổi đọc cho nhau nghe sáng tác của chính mình hay thảo luận về mọi vấn đề liên quan đến văn học… mà không bị bất cứ ai làm phiền.
Chúng ta có thể sử dụng một salon Văn học hoàn hảo nhường này, tất cả là nhờ ba của Shiraishi Itsumi, Hội trưởng tiền nhiệm của Câu lạc bộ. Hai năm trước, nhà trường quyết định cải tạo tu viện thành khu học xá phụ, vừa hay khi ấy Istumi lên cấp ba, ngay lập tức ba cậu ấy quyên tặng nhà trường một khoản tiền lớn và xây dựng salon này ở góc Đông Nam, nơi đón nhận ánh mặt trời nhiều nhất tầng một. Tất nhiên, mọi người đều biết ngài Shiraishi là giám đốc điều hành trường ta đúng không? Với tôi, salon này là không gian không thể thay thế. Chắc hẳn mọi người cũng nghĩ giống tôi. Tới đây làm tôi thấy bình tâm, hơn hết thảy mọi phòng học khác trong trường. Kể cả những cuốn sách ở nhà không đọc được thì ở đây tôi có thể tập trung đọc ngon lành. Những truyện ngắn bình thường vẫn giậm chân tại chỗ thì ở đây tôi có thể viết dễ dàng. Vào mùa lạnh, chúng ta sẽ đặt bộ sô pha trước lò sưởi rồi nằm dài bình luận về tiểu thuyết do bạn bè sáng tác, với tách ca cao nóng trên tay, đến hè, chúng ta lại làm dịu cơn khát bằng ly nước chanh tự pha trong khi sôi nổi tranh luận về văn học. Đúng vậy, nơi đây là cung vàng điện ngọc trong mơ dành riêng cho chúng ta, những thành viên của Câu lạc bộ Văn học.
Salon nhập nhoạng sáng tối thế này mang phong vị riêng thật khác ngày thường, kể cũng thú vị đấy chứ? Chỉ có hình bóng chúng ta, cặp đèn gắn trên tường và bộ đèn chùm treo trên trần nhà lờ mờ ẩn hiện trong ánh nến trầm mặc, một bầu không khí đầy vẻ thần bí và trang nghiêm.
Thường thì trên chiếc bàn được lau chùi bóng lộn này thế nào cũng bày một bộ đồ trà Wedgwood, bánh scone mới ra lò cùng mứt trái cây thơm ngọt. Nhưng tối nay, tất cả những thứ đó đã được dọn sạch. Các bạn có biết thứ gì được đặt trên khối đá cẩm thạch đen này không, một thứ chẳng hề ăn nhập với căn phòng này?
Đúng vậy, là một chiếc nồi. Một chiếc nồi đồng màu hổ phách được cọ bóng loáng. Nó mang thương hiệu Mauviel nổi tiếng của Pháp.
Ở đây có cả học sinh mới và du học sinh nên tôi sẽ giải thích kĩ hơn về buổi tiệc định kì hôm nay. Buổi tiệc được tổ chức theo hình thức “lẩu bóng tối”. Đúng vậy, nó có nghĩa là, trong một nơi tối om, chúng ta sẽ thả vào nồi lẩu những nguyên liệu bí mật mà mỗi người mang tới rồi cùng ăn. Có lẽ các nữ sinh, đặc biệt là nữ sinh trường ta, không mấy quen với hoạt động này. Dù vậy, ở Câu lạc bộ Văn học này, cứ mỗi học kì chúng ta lại tổ chức một buổi tiệc như thế, các thành viên sẽ quây quần bên nhau quanh nồi lẩu bóng tối trước khi bước vào kì nghỉ.
Hả?
Tiệc lẩu bóng tối bắt nguồn từ đâu ư?
Tôi không rõ nữa… Câu lạc bộ của chúng ta có lịch sử lâu dài nên cũng không thiếu những giả thiết. Người thì bảo ban đầu chỉ tổ chức cho vui rồi dần dà thành thông lệ, người lại bảo do bình thường đã quen ăn sơn hào hải vị nên tò mò muốn thử những món khác lạ. Trong số đó có một giả thiết mà tôi tin tưởng và tán đồng nhất, ấy là người ta tổ chức tiệc lẩu bóng tối để mài giũa các giác quan.
Khi ở trong bóng tối, chúng ta sẽ thấy ngũ quan của mình trở nên nhạy bén hơn, phải không nhỉ?
Hãy thử thực hiện những hoạt động quen thuộc sau khi đã loại bỏ ánh sáng, thứ vẫn tồn tại như một thực tế hiển nhiên… Khi đó, chúng ta sẽ nhận ra rằng, ngay cả những hành động bình thường nhất cũng khoác lên mình một dáng vẻ thật khác lạ. Không dựa dẫm hoàn toàn vào thị giác, điều này vô cùng quan trọng đối với những người theo đuổi văn chương. Các bạn có nghĩ vậy không? Đó là lí do vì sao tôi thích giả thiết này nhất.
Ví dụ như những ly cocktail chúng ta đang uống chẳng hạn. Chỉ riêng việc nhâm nhi chúng trong bóng tối thế này đã khơi gợi những cảm giác thật lạ lùng rồi phải không? Ly cocktail ấy màu xanh hay màu đỏ, thứ gì được thả trong ly, vị của nó ngọt hay đắng? Đặc sệt hay mượt mà? Chắc phải cần khá nhiều dũng khí để nhấp thứ cocktail đó lên miệng trong khi chẳng hề biết gì về nó. Ấy, các bạn chớ lo. Với cocktail, chúng ta sẽ chỉ sử dụng những nguyên liệu dùng để pha chế đồ uống thôi, đó là luật. Suy cho cùng, đây vẫn là buổi tiệc dành cho các cô gái. Chúng ta đều muốn thưởng thức những đồ uống ngon lành mà. Nhưng, nếu đây là nồi lẩu mà chúng ta không biết bên trong có những nguyên liệu gì… hẳn chúng ta sẽ rất sợ phải đưa chúng lên miệng phải không?
Khi thị giác bị vô hiệu hóa, khứu giác, vị giác, thính giác và xúc giác sẽ phản ứng ra sao? Mài giũa ngũ quan, sau đó phản bội và giải phóng chúng. Theo tôi hiểu, đó chính là mục đích của tiệc lẩu bóng tối.
Và sau đây, tôi sẽ giới thiệu các quy tắc của tiệc lẩu bóng tối.
Trước tiên, xin hỏi mọi người đã mang đến đây thứ nguyên liệu mà mình yêu thích rồi chứ? Tôi nhớ có một quy tắc nói rằng, về cơ bản các nguyên liệu đều phải là đồ ăn, nhưng ở bữa tiệc này, các bạn có thể mang tới cả những thứ không phải đồ ăn cũng được. Ha ha, đây chính là điểm độc đáo trong tiệc lẩu bóng tối của chúng ta đó. Tuy nhiên, những thứ mất vệ sinh sẽ bị cấm. Như giày dép, sâu bọ chẳng hạn. Mong các bạn chớ quên rằng, sau rốt, đây vẫn là một buổi tiệc dành cho các cô gái.
Bất cứ tiệc lẩu bóng tối nào cũng phải tuân thủ một quy tắc bất di bất dịch, ấy là “nghiêm cấm tiết lộ”. Những nguyên liệu mà các bạn mang đến đã được bỏ vào đồ đựng kín để người khác không thấy, và cất ở tủ lạnh trong bếp của salon rồi chứ? Người duy nhất được thả chúng vào nồi là tôi, chủ tọa bữa tiệc. Còn các bạn, hãy hồi hộp thưởng thức những nguyên liệu được nấu trong nồi nhé.
Nguyên tắc tiếp theo. Nếu chưa ăn xong thứ mình đã lấy ra đĩa, các bạn sẽ không được múc món tiếp theo. Ngoài ra, tất cả các thành viên có trách nhiệm phải ăn hết những gì có trong nồi.
Tôi không nhớ đó là buổi tiệc nào nữa… Lần đó chúng tôi được một bài học nhớ đời với bánh daifuku* dâu tây. Cả nồi lẩu ngọt lừ từ đầu đến cuối. Ngay khi vừa được thả vào nồi, chiếc bánh liền nhão ra, phần nhân mứt đậu đỏ cũng tan vào nước lẩu nên không vớt ra được… Liệu lần này có ai mang bánh daifuku tới không ta? Ừm, không sao. Theo quy tắc thì thứ gì cũng được mà.
Một loại bánh ngọt của Nhật hình tròn, gồm viên bánh giầy mochi với nhân ngọt, thường là đậu đỏ ngọt xay nhuyễn hay hỗn hợp trái cây.
À phải rồi, hồi nào ấy nhỉ, từng có một chiếc đồng hồ Chanel xuất hiện trong bữa lẩu. Lúc đó tối thui nên ban đầu mọi người chỉ biết là đồng hồ thôi, lại thêm quy tắc không được lấy món tiếp theo khi chưa ăn xong món đã múc ra nên người đó chỉ biết than trời vì hầu như chẳng ăn được gì khác nữa. Ăn lẩu xong, mọi người còn ăn thêm udon và cháo thập cẩm rồi mới bật điện… Đến lúc ấy, cả hội mới tá hỏa, thì ra đó là một chiếc đồng hồ hiệu Chanel, đã vậy còn là sản phẩm phiên bản giới hạn nữa. Cô gái đã bị mọi người khúc khích cười trêu chọc, bị thương hại trong suốt khoảng thời gian ăn lẩu bỗng chốc trở thành đối tượng ghen tị của các thành viên. Tuy chiếc đồng hồ có cơ chế chống nước nhưng vẫn bị hư hại do ảnh hưởng của nhiệt độ cao, tiền sửa chữa cũng khá tốn kém, dẫu vậy nó vẫn là mẫu đồng hồ hiếm người sở hữu được. Chỉ mất tiền sửa thôi mà có được trong tay một chiếc đồng hồ như vậy, tôi nghĩ cái giá ấy vẫn còn quá rẻ.
Cô nàng may mắn đó là ai nhỉ… À, phải rồi, phải rồi. Nếu tôi nhớ không nhầm thì vẫn là Itsumi. Lần đó Istumi vui quá chừng…
Xin lỗi mọi người. Tôi lại nhảy sang chủ đề về cậu ấy từ lúc nào không biết. Tôi không định khiến các bạn buồn đâu… Thực lòng xin lỗi mọi người.
Thôi, chúng ta sang quy tắc tiếp theo đi. Ô kìa, các thành viên mới tham dự lần đầu đừng lo sợ như vậy chứ. Tất nhiên, cũng có lúc các bạn chọn phải những thứ dở kinh hồn, nhưng đã có món tráng miệng chờ sẵn để thanh tẩy vị giác của các bạn vào phút chót. Một buổi tiệc của các cô gái ắt hẳn không thể thiếu bánh trái và đồ uống ngon được, phải không?
Đã thành thông lệ, bánh ngọt cho tiệc lẩu bóng tối sẽ do Hội trưởng Câu lạc bộ đích thân chuẩn bị. Từ sáng nay, tôi đã xắn tay vào bếp và hăng say trổ tài. Năm ngoái chúng ta có crème brûlée, bánh flan mật ong, kem dâu bavarian, còn năm nay… Ha ha, hãy kiên nhẫn chờ đến phút chót nhé.
Các bạn đã biết bánh daifuku dâu tây tai hại thế nào rồi, nhưng siro đá bào vị dưa lưới cũng gây ra thảm họa không kém. Nó biến nước lẩu thành một thứ hỗn hợp nhão nhoét có mùi hương liệu tổng hợp bị cô lại, và khi buổi tiệc kết thúc, đèn phòng bật lên cũng là lúc chúng ta nhận ra lưỡi mình đã nhuốm màu xanh lét… Ôi, cứ nghĩ tới mùi vị lúc đó, tôi lại nổi hết cả da gà! Năm nay liệu có ai mang theo những thứ như thế tới không nhỉ? Mỗi lần tiệc là một lần lo lắng không yên.
Phải rồi, vẫn còn một quy tắc nữa. Ngay cả khi buổi tiệc này đã kết thúc, các bạn cũng tuyệt đối không được tiết lộ, không được thăm dò lẫn nhau xem ai đã mang tới thứ gì. Làm vậy chúng ta sẽ biết mô típ chung của mỗi lần và chẳng còn gì thú vị nữa.
Tuy nhiên, trong số các buổi tiệc đã diễn ra, cũng có thành viên mang tới những thứ thức ăn tạo ra niềm vui cho mọi người. Vui nhất từ trước tới giờ có lẽ là một tổ yến. Nó chứa đầy khoáng chất có tác dụng làm đẹp da, mùi vị cũng ngon miệng, nói chung là được nữ giới cực kì yêu thích. Chắc là nó vẫn đứng nhất dù xét qua bao thế hệ thành viên. Vây cá mập cũng được đánh giá rất cao vì chứa nhiều collagen, năm nay nếu có ai đóng góp thứ gì đố tốt cho nhan sắc thì vui quá.
Nhân tiện…
Hi vọng tối nay các bạn tới đây không quên mang theo một thứ nữa cũng rất quan trọng.
Đúng vậy. Chính là truyện ngắn của các bạn.
Tuy có tên là tiệc lẩu bóng tối nhưng đây mới thực sự là hoạt động chính của Câu lạc bộ Văn học chúng ta. Ở buổi tiệc, mỗi người sẽ chuẩn bị một truyện ngắn do mình tự sáng tác, rồi vừa ăn lẩu vừa nghe nhau đọc truyện. Dĩ nhiên là các bạn đều đã viết xong rồi, phải không?
Đó sẽ là những câu chuyện mà chúng ta chỉ nghe qua giọng đọc trong bóng tối. Những truyện ngắn tự sáng tác mà chúng ta cảm nhận trong khi thị giác bị vô hiệu hóa, còn ngũ quan thì quay lưng. Các bạn không nghĩ đây là một sự sắp đặt tuyệt vời à? Đây chính là sức hấp dẫn đích thực của buổi tiệc định kì này. Tôi nghĩ đó là lí do khiến nó được duy trì suốt một thời gian dài.
Thường thì chúng ta sẽ sáng tác tự do, nhưng riêng lần này, vì xảy ra sự việc vừa rồi nên tôi đã mạn phép tự quyết định. Có lẽ việc sáng tác theo chủ đề cố định, hơn nữa lần này còn hạn chế đặc biệt về mặt thời gian, đã khiến các bạn gặp phải không ít khó khăn, nhưng mong các bạn nghĩ về nó theo chiều hướng tích cực, coi đó cũng là một bài luyện tập quan trọng khi sáng tác.
Đúng vậy. Chủ đề lần này là cái chết của Shiraishi Itsumi, cựu Hội trưởng Câu lạc bộ chúng ta.
Tôi và Itsumi là bạn chí thân, chúng tôi chơi với nhau từ tấm bé, khi còn là học sinh tiểu học. Ngày nào hai đứa tôi cũng ở cạnh nhau, thế nên đến tận bây giờ, tôi vẫn không thể tin rằng cậu ấy đã qua đời.
Mọi người xung quanh luôn nhận xét tôi và Itsumi hoàn toàn trái ngược nhau. Itsumi thì tích cực, mọi chuyện đều phải trắng đen rõ ràng mới thỏa lòng. Còn tôi, nói sao nhỉ, dường như tôi chỉ lặng lẽ sống trong sự che chở dưới cái bóng của Itsumi. Bẩm sinh, tôi đã không được khỏe mạnh lắm rồi.
Các bạn có nghĩ rằng tình bạn giữa những người đồng trang lứa như chúng ta thường rất cực đoan không? Những người giống nhau hoặc sẽ căm ghét nhau hoặc cực kì gắn bó, những người trái ngược nhau cũng vậy, hoặc sẽ bị nhau thu hút hoặc chán ghét vô cùng. Cái gọi là tình bạn đồng lứa ấy, về cơ bản không tồn tại. Có thể cùng với thời gian, càng lớn chúng ta sẽ càng kiểm soát vấn đề khéo léo hơn. Dù giống nhau hay không, hợp nhau hay không, chúng ta vẫn biết trang bị cho mình cách đối nhân xử thế sao cho phù hợp, để có thể ngụp lặn giữa những con sóng của cuộc đời.
Nhưng ở độ tuổi này, chúng ta chưa thể làm được điều đó. Bởi với chúng ta, sự nhạy cảm và cảm xúc của bản thân mới là thứ quan trọng nhất. Chúng ta phải bảo vệ chúng hơn hết thảy mọi thứ trên đời. Thế nên tình bạn giữa các cô gái luôn chấp chới giữa những lằn ranh, hoặc là tự hủy hoại bản thân, hoặc là bị hủy hoại. Một cuộc đấu sống còn. Nhất là, vâng, nhất là ở một ngôi trường nữ sinh như thế này. Phải không mọi người?
Nhìn từ góc độ đó, Itsumi thực sự là cộng sự tốt nhất mà tôi có. Cậu ấy giúp tôi khắc phục mọi điểm yếu của mình. Mối quan hệ giữa chúng tôi không phải là hủy hoại lẫn nhau mà nâng đỡ nhau cùng phát triển. Khi tôi nói muốn làm tình nguyện viên nhưng lại ngại tham gia một mình, Itsumi đã đăng kí cùng tôi, khi tôi do dự về chuyến du học ngắn hạn, cậu ấy là người đứng sau hối thúc, khi tôi tâm sự rằng mình rất kém trong các buổi tranh luận trên lớp, cậu ấy đã bắt cặp cùng tôi để luyện tập. Đổi lại, tôi có thể tự tin khẳng định rằng đối với Itsumi, tôi cũng là cộng sự tốt nhất. Tôi giúp Itsumi những việc đòi hỏi sự tỉ mỉ vốn là sở đoản của cậu ấy, như lên kế hoạch cho các sự kiện của Câu lạc bộ, khảo sát trước và chuẩn bị cho trại sáng tác, tìm hiểu về trường Đại học mà cậu ấy có nguyện vọng thi vào… Thực sự, chúng tôi tuy hai mà một. Itsumi thường nói với tôi rằng: “Tớ không biết mình sẽ ra sao nếu không có Sayuri.” Cả tôi cũng vậy. Nếu không có Itsumi, vốn trải nghiệm của tôi đã vơi đi rất nhiều.
Hình như thầy cố vấn Houjou đã ví tôi và Istumi “giống như Mặt Trăng với Mặt Trời”. Ban đầu tôi lấy làm lạ vì thầy là giáo viên môn Quốc ngữ mà lại dùng lối so sánh sáo mòn tầm thường ấy, phải đến khi mất Itsumi rồi, tôi mới hiểu. Itsumi thực sự là Mặt Trời của tôi. Không có cậu ấy, tôi không thể tỏa sáng. Chính nhờ Itsumi, tôi mới có thể tồn tại được.
Thế nên sau khi Itsumi qua đời… tôi thấy như một nửa thân thể mình bị đứt lìa… ngay cả bước đi cũng không vững nữa. Ngày nào cũng như vậy.
Tại sao Istumi chết…
Đến tận bây giờ tôi vẫn chưa biết nguyên nhân.
Cậu ấy qua đời mới một tuần thôi. Thực lòng, tôi vẫn chưa thể tin đó là sự thật. Chắc các bạn cũng vậy phải không? Hẳn rồi. Itsumi lúc nào cũng rạng rỡ nhường kia… Vậy mà lại kết thúc như thế…
Xin lỗi mọi người, tôi khóc mất rồi…
Sao cơ?
Ừm, tất nhiên tôi biết chứ. Người ta đồn rằng thành viên nào đó của Câu lạc bộ này đã giết Itsumi. Tôi có tin điều đó hay không ư? Tôi không biết nữa… Nói sao đây…
Thậm chí bây giờ chúng ta còn chưa biết Itsumi chết do tự sát hay cố sát nữa mà.
Phải. Cái chết của Itsumi đầy bí ẩn. Các bạn cũng biết đó. Chúng ta còn không được dự lễ tang, không được cho biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Cả ba, mẹ và em trai Kazuki của Itsumi, đều không hé răng nửa lời…
Đến tận bây giờ, tôi vẫn bị ám ảnh trong những giấc mơ. Hình ảnh Istumi nằm phủ phục, người bê bết máu…
Các bạn cũng thấy thi thể Itsumi tại hiện trường lúc đó. Vì sao Itsumi chết trong trường? Sao cậu ấy lại ngã ở bồn hoa dưới sân hiên tầng thượng? Sao khi chết cậu ấy lại cầm vật đó trong tay? Itsumi muốn nhắn nhủ chúng ta điều gì…
Suốt cả tuần nay, ngày nào tôi cũng nghĩ về những câu hỏi đó.
Bởi vậy, tối nay, tôi muốn thành tâm tưởng nhớ Itsumi. Cùng với tất cả thành viên có mặt ở đây, tại salon này, nơi Istumi yêu thích nhất.
Tôi là người chủ trì buổi tiệc, nhưng nhân vật chính tối nay, không ai khác chính là Shiraishi Itsumi, người bạn quá cố yêu quý của chúng ta.
Thực ra tôi đã rất phân vân, không biết nên tổ chức hay hủy bỏ buổi tiệc định kì lần này. Nhưng Câu lạc bộ Văn học chiếm một vị trí quan trọng trong quãng đời học sinh của Itsumi. Có thể nói, cậu ấy đã dành cả thanh xuân của mình cho nó. Cậu ấy thực lòng muốn trở thành một nhà văn, một nhà phê bình Văn học, dường như hôm nào cũng vậy, cứ hết giờ học cậu ấy lại tới salon này, đọc tác phẩm của rất nhiều tác giả, rồi sôi nổi bàn luận. Lòng đam mê văn học của Istumi đã khiến ba cậu ấy cảm động tới mức dành tặng cả salon này cho Câu lạc bộ. Tôi đánh giá rằng, thay vì chia lẻ, mỗi người ở một nơi tưởng nhớ Itsumi, sẽ tốt hơn rất rất nhiều nếu chúng ta tập trung ở salon này, đồng lòng nhớ về cậu ấy. Tỏ lòng tiếc thương theo cách đó mới đúng là Câu lạc bộ Văn học… Mọi người có nghĩ vậy không? Việc các bạn tới đây thế này chứng tỏ các bạn cũng đồng ý với tôi chứ không hề vô cảm nhỉ?
Hẳn là Istumi cũng đang vui lắm. Tôi biết chắc chắn như vậy.
Song, bất luận thế nào… bất luận thế nào tôi vẫn muốn tìm câu trả lời.
Rốt cuộc, đã xảy ra chuyện gì?
Đó là lí do tôi muốn mỗi người các bạn đứng từ góc nhìn của mình để viết về chủ đề này.
Những truyện ngắn dựa theo đề tài về cái chết của Itsumi. Những truyện ngắn dâng lên hương hồn cậu ấy. Tôi muốn các bạn cố gắng nhớ lại sự kiện bất hạnh đó, viết về nó và chia sẻ với mọi người. Linh tính mách bảo tôi rằng, bằng cách đưa cái chết của Itsumi thăng hoa trong những câu chuyện, nhất định chúng ta sẽ nhìn ra câu trả lời. Vì sao Itsumi phải chết? Và… sự thật, ai trong số những người có mặt ở đây đã sát hại cậu ấy…?
Chà, sấm to quá nhỉ. Tiếng mưa càng lúc càng dữ dội hơn. Nhưng chẳng phải một đêm hè gió bão là sự sắp đặt phù hợp cho sự kiện tối nay sao?
Vậy thì, chúng ta chuẩn bị bắt đầu thôi.
Tôi sẽ tắt hẳn ngọn đèn chùm. Các bạn sẵn sàng rồi chứ?
Khi đèn chùm tắt, tôi sẽ bắt đầu nấu súp cùng các nguyên liệu. Sau đó, từng người sẽ lần lượt đọc lên câu chuyện của mình. Tôi đã đặt sô pha và đế nến bên hông lò sưởi, tạo ra một không gian để đọc. Các bạn hãy đọc cho mọi người cùng nghe tác phẩm của mình ở đó nhé.
Và sau đây, “Tiệc lẩu bóng tối và buổi công bố tác phẩm định kì” lần thứ 61 của Câu lạc bộ Văn học Học viện nữ sinh Seibo chính thức bắt đầu.
Mời các bạn đón đọc Nhành Linh Lan Hắc Ám của tác giả Rikako Akiyoshi.