Thể Loại Tác Giả Tìm kiếm Đăng nhập Đăng kí

Vui lòng để tải file. Ấn để đăng nhập

Thanh Xuân Để Dành - Hiên & Trang Phạm

Thanh Xuân Để Dành là cuộc gặp gỡ giữa hai tác giả - Hiên và Trang Phạm - với lối viết hầu như không có điểm chung nhưng đều là những trang sách chứa đựng hơi thở cuộc sống, với những trải nghiệm và cảm xúc giản dị, chân thật mà đầy rung động của tuổi trẻ. Cuốn sách này là những dòng tâm sự nhẹ nhàng mà thấm thía của Hiên và sự gai góc của Trang Phạm gửi tặng tất cả những ai đang vì những tháng năm cũ mà đổ lệ và phí hoài tuổi trẻ.

Chúng ta ai cũng từng có một khoảng thời gian không mấy tươi đẹp khi ở độ đôi mươi, có những mất mát, cả những đau thương và hận thù. Để rồi, khi thời gian qua đi, mỗi người lại thấy biết ơn những điều mình đã phải trải qua trong quá khứ, đau đớn nhưng kỳ diệu…

Thanh xuân là khoảng thời gian mà cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, bất kể ai cũng muốn đôi lần quay trở lại. Vì chẳng ai là trẻ mãi, là được sống mãi với những lần đầu tiên, những trải nghiệm muôn hình vạn cảm xúc như vậy.

Ai đã yêu và từng đau lòng, nhất định sẽ hiểu rằng không dễ dàng để có thể thoát khỏi cái nỗi ám ảnh ở quá khứ. Và rồi không ít người, để thanh xuân trôi qua như nắm cát vương vãi dần dần qua kẽ hở bàn tay chỉ vì những điều vô nghĩa, chỉ vì những người chẳng hề xem trọng mình.

Một sáng thức dậy, nếu bỗng thấy tuổi trẻ của mình đã trôi đi quá nửa, bạn giật mình nhìn ra ngoài kia cuộc sống vẫn đang trôi chảy một cách hoàn hảo chúng ta hiểu ra rằng mình không nên đau lòng nữa, nhận ra rằng mình phải sống thật tốt và vui vẻ cho kịp những năm tháng thanh xuân. Thanh xuân vì một người mà cứ cất mãi để dành, nhưng dẫu người đó có trở lại thì thanh xuân cũng đâu có thể đem ra dùng được nữa?

Cho nên, hãy biết mình phải yêu thương lấy bản thân và biết mình phải tự trân quý chính mình.

Thanh xuân này, tuổi trẻ này, phải là của chính chúng ta ! Đối mặt với những câu chuyện cũ bằng tâm hồn thanh thản, nhất định rồi buồn đau cũng hóa mây trời…

***

Có một dạng tình yêu, là hữu duyên nhưng vô phận. Người ta yêu nhau đến sống đi chết lại, nhưng cuối cùng lại là một câu chuyện không hợp ý trời, ý đời.

Có một dạng tình yêu, là cố chấp để đuổi theo một người đã bỏ mặc mình ở lại để rẽ ngang sang con đường khác. Mãi mãi vẫn không hiểu là tại bước chân mình bé nhỏ hay tại lòng người quá rộng lớn, mà đi mãi vẫn chẳng thấy một hồi kết như ước mong.

Có một dạng tình yêu, là hi sinh, là chờ đợi, là âm thầm, là lặng lẽ. Dẫu cho có cố gắng bao nhiêu chăng nữa, người đó vẫn chẳng biết, chẳng hay, chẳng rung động.

Có một dạng tình yêu, đã tàn phai tự khi nào. Nhưng vì một người cứ mãi cố chấp níu kéo, cho nên hóa thành chuyện buồn đau.

Có một dạng tình yêu, là người thừa trong câu chuyện hạnh phúc. Không rõ là tình cảm thật sự hay là chút rung động trong phút chốc, chỉ biết rằng ngay từ lúc bắt đầu đã là chuyện trái ngang.

Có rất nhiều những câu chuyện tình yêu, kèm theo rất nhiều những trái tim vì yêu thương mà nở mà tàn. Nhưng lại chẳng có một ai đáng trách, vì tình cảm thì có lỗi lầm gì đâu?

Không ai có thể điều khiển được trái tim mình, cũng giống như chẳng ai có thể khiến cơn mưa mau tạnh.

Tất cả chúng ta đều chỉ như một chiếc lá vàng bị cuốn theo chiều gió, tình yêu ở đâu, thì chúng ta phải tới đó, đâu thể nào lại vì lý trí mà bỏ qua.

Tất cả chúng ta đều yêu vì những rung cảm thực sự trong đời, đâu phải như chiếc công tắc, thích bật, thích tắt, đều chỉ một cái nút bấm là xong?

Tất cả chúng ta đều vì tình yêu mà khóc, mà cười, mà thất vọng, rồi lại hi vọng. Nếu có lỗi là tại những cơn mưa trái mùa, chứ đâu phải vì nhịp thở gấp gáp từ con tim.

Tình yêu, vốn chẳng hề có lỗi, lỗi là ở trái tim đã chọn sai chỗ, sai thời điểm để rung động. Nhưng trái tim thì làm gì có mắt, nên mù quáng cũng đâu có khó hiểu. Cho nên, chẳng có thứ tình cảm nào là đáng trách, mà tình cảm nào cũng thật đáng thương, đáng trân trọng.

Đừng buồn, nếu như câu chuyện tình của mỗi chúng ta hãy còn dang dở, vì sau cơn bão nhất định sẽ là bình yên. Bầu trời không thể mãi một màu xám xịt, tình cảm không thể mãi chỉ có đau thương. Hãy cứ xem như những buồn vương lúc này là chuyện phải có để bản thân trở nên mạnh mẽ và trưởng thành hơn trong đời. Tình yêu là một điều rất xinh đẹp, và chúng ta buộc phải được tôi luyện để xứng đáng với nó. Để điều đó có thể xảy ra, đương nhiên là chúng ta phải trả qua rất nhiều những tổn thương, bước qua rất nhiều những ngã tư đường mưa bão, bởi ở phía cuối đường khi đó chắc chắn sẽ là cả một khoảng trời phẳng lặng, bình yên, trọn vẹn những tiếng cười…

Mời các bạn đón đọc Thanh Xuân Để Dành của hai tác giả Hiên & Trang Phạm.