Trách sao được những mùa cây thay lá
Chỉ thương mình, đợi mãi những bình minh…
Có hai điều luôn song hành cùng nhau trên quãng đường tuổi trẻ: tình yêu và thời gian. Thời gian giống như vệt son phớt hồng lên tuổi trẻ, còn tình yêu lại giống điều diệu kì mà tuổi trẻ nào cũng mong mỏi có một lần trong đời.Dẫu là điều kỳ diệu, không phải tình yêu nào cũng chỉ một màu lấp lánh, cũng chỉ là những ngày “hít thở, tự do, mơ giấc mộng lành”. Tình yêu còn là cảm giác chông chênh của những lối về đi lạc, là sự phân vân “khi chẳng thể cùng nhau qua giông bão biển bờ”, là những phút chạnh lòng “chỉ thương mình, đợi mãi những bình minh”…
Đôi lúc, mình đã thương yêu những mảnh tình ấy đến nao lòng, như tha thiết với chính tuổi trẻ của mình vậy. Dù những xúc cảm đôi khi trái chiều, dù chọn cái kết có hậu hay chia cách, chẳng phải tất cả những điều đó đã làm nên chính tuổi trẻ sôi nổi của mỗi người hay sao?
Và bằng một cách nào đó, Đợi mãi những bình minh giống như một tiếng nói âm thầm, bước ra từ chính trái tim với thông điệp, tình yêu chính là điều dịu dàng nhất mà tuổi trẻ này từng có.
***
Đừng khóc
Ta nhìn thấy nỗi buồn của người dù người câm lặng
Nhìn thấy những khổ đau mà thản nhiên như gương hồ phẳng lặng
Nhìn thấy nước mắt người chảy ngược vào trong
Chỉ điều ấy thôi cũng đủ đau lòng…
Ta đã từng nguyện mong cho người được sống dưới bầu trời hạnh phúc
Dù bên một ai kia
Dù ta đau tức ngực
Nhưng ta vẫn trông theo người trong mỗi chuyến đi xa
Và mỉm cười bình yên khi người trở về nhà.
Người yêu thật thà
Trái tim đỏ tươi như ngọn lửa
Cô gái dịu dàng bên ô cửa
Chờ những tháng năm đi.
Người sợ hãi vô cùng những sự chia li
Sợ cả những mùa đông chỉ người với bóng người là bạn
Ta từng nghĩ tim mình giờ chai sạn
Mà vẫn mềm lòng khi người dựa vào vai
Sẻ chia cùng ta một tiếng thở dài.
Ai biết được điều nào đúng và sai
Ai biết được tình yêu là chuyện khi ta quan tâm người
Và người dõi theo người khác
Ai biết được điều gì là lầm lạc
Hay đơn thuần là hạnh phúc nhỏ nhoi
Khi người cạnh ta mà rất xa xôi
Khi trái tim người đã kể ta nghe một câu chuyện lạ…
Hóa ra bọn mình đều gắng gỏi để trở nên gan dạ
Để dũng cảm đi qua những chuyện buồn
Để mỉm cười dù nước mắt trào tuôn
Để yêu một người mà không mong hồi đáp
Như là sự ấm áp
Khi mình dựa vào nhau
Chỉ thế thôi, và chẳng có gì đâu
Thế mà ta đã coi điều đó là hạnh phúc.
Có thể ta sẽ sắm vai kẻ ngốc
Trọn đời
Nhưng chiều nay, người đừng khóc người ơi
Hãy mỉm cười vì còn ta ở cạnh
Một tiếng nói để đêm thôi cô quạnh
Một chiếc khăn để biết gió lạnh rồi
Và ta sẽ thật gần để người chẳng đơn côi
Yêu thương người, như ta biết mình sinh ra phải thế…
Đêm dịu dàng những cơn gió nhẹ
Người nín chưa nào?
Để ta dìu người vào giấc chiêm bao…
Mời các bạn đón đọc Đợi Mãi Những Bình Minh của tác giả Trần Việt Anh.