Thể Loại Tác Giả Tìm kiếm Đăng nhập Đăng kí

Vui lòng để tải file. Ấn để đăng nhập

Phương Trượng - Hắc Thổ Mạo Thanh Yên

Ông trời không có mắt, không ngờ rằng đưa một thanh niên 8X đang bừng bừng sức sống như ta xuyên trở về thời cổ đại. Xuyên qua đã đành, lại còn xuyên trở thành hòa thượng. Xuyên thành hòa thượng cũng không nói, lại còn là một phương trượng. Phương trượng đã đành, còn lấy Hệ Thống Phương Trượng để ước thúc ta, bắt luyện Đồng Tử Công đến đại thành, làm cho Thiếu Lâm trở thành thiên hạ đệ nhất đại phái, làm Minh chủ võ lâm…

Hệ Thống yêu cầu quá đáng. Ta chỉ là một thanh niên 8X bình thường, e rằng không thể nào gánh vác nổi sự nghiệp vĩ đại như vậy. Nhưng Hệ Thống đáng chết này lại ước thúc, không muốn gánh vác cũng phải gánh vác. Thanh niên 8X ra sức mà rơi lệ, cũng không ai biết tâm nguyện cuối cùng của vị Minh chủ võ lâm này, vị phương trượng trẻ tuổi như Thái sơn Bắc Đẩu này, chính là hoàn tục.

***

Truyện xuyên không hot với tình huống hài hước, nhân vật chính là Xuyên Thành, một ngày tình cờ bị ép buộc xuyên không về cổ đại, hóa thành một hòa thượng. Hắn vốn không cam lòng chịu đựng, nhưng chính là không cách nào trốn thoát được khi không thể trở về, lại còn có một hệ thống với vô số nhiệm vụ đang chờ hắn hoàn thành. Không có đường về, Xuyên Thành không còn cách nào khác là ở lại thế giới này, làm một phương trượng ngoan ngoãn tuân theo những gì hệ thống chỉ dạy trở thành một phương trượng mẫu mực. Thế nhưng, dạng hệ thống này càng ngày càng cố tình hố hắn, hắn là một phương trượng lại bắ hắn lên làm minh chủ võ lâm, hướng thiếu lâm tự trở thành thiên hạ đệ nhất phái. Này cái nhiệm vụ đối với một người mới hoàn toàn chẳng có căn cơ võ học như hắn là tổn hao đến mức nào có biết hay không? Thế nhưng phải làm thế nào bây giờ, hắn không muốn gánh vác cũng phải gánh vác.

Phương Trượng là một tiểu thuyết hài hước vui vẻ, nội dung thiên về giải trí với những lí thú trong trí lí của nhân vật chính Xuyên Thành khiến bạn đọc không khỏi có những phút giây cười nắc nẻ khi đọc truyện, nhất là khi chứng kiến Xuyên Thành vướng vào những tình huống trớ trêu lại chẳng có cách nào thoát khỏi, buộc phải tuân theo sự sắp đặt vốn có của hệ thống. Mình cảm thấy đây là một truyện rất hay, hành văn của tác giả ổn, mọi người có thể theo dõi truyện tại đây nè!

***

Bên này trò chuyện với nhau, đội ngũ của Hoàng đế Triệu Nguyên Khuê cuối cùng đã đi tới trước cửa Thiếu Lâm tự.

Triệu Nguyên Khuê từ xa đã nhìn thấy hoàng thúc của mình đứng ở phía trước đội ngũ, vội vàng bước nhanh mấy bước, đi tới trước mặt của Nhất Đăng, khom người thi lễ nói:

- Hoàng thúc, hoàng thúc ở nơi này chịu khổ rồi, tiểu điệt ở đây nhận lỗi với hoàng thúc.

- A Di Đà Phật. Bệ hạ, lão nạp đã không phải là hoàng thúc của ngươi nữa, hôm nay đứng ở trước mặt người chỉ là phương trượng Nhất Đăng của Thiếu Lâm tự, giữa người và ta không cần phải đa lễ.

Triệu Nguyên Khuê ngẩng đầu nhìn lên, nhìn hoàng thúc của mình, trong lòng trăm mối cảm xúc.

Không nghĩ đến, không nghĩ đến hai vạn đại quân của mình trong một đêm đã thua một cách hồ đồ, không ngờ là một đám ong vò vẽ đánh bại quân đội, nghe giống như truyện ngàn lẻ một đêm, thế nhưng thật sự đã phát sinh.

Không có biện pháp, đã thua bởi người trẻ tuổi công lực cực kỳ cao kia, Triệu Nguyên Khuê vì mạng nhỏ cũng không thể không đến nơi này, tự mình tới tặng biển “Thiên hạ đệ nhất tự” và “Thiên hạ võ công xuất Thiếu Lâm” cho Thiếu Lâm tự.

Người trẻ tuổi thần bí kia là ai? Tại sao muốn trợ giúp Thiếu Lâm tự như vậy chứ?

Mọi người không biết suy nghĩ trong lòng của vị Hoàng đế này, thế nhưng khi bọn họ nhìn thấy Hoàng đế tự mình viết biển cho Thiếu Lâm tự, bọn họ đã hiểu được, trải qua trận chiến này Thiếu Lâm vô luận là địa vị trong giang hồ hay là địa vị trong thế tục, đều đã vững như Thái Sơn, lãnh tụ quần hùng.

---------------------------------------------------------------------------------------

Nắng xuân rực rỡ, ven hồ Hàng Châu du khách qua lại như dệt cửi.

Trong một trà lâu, tiên sinh kể chuyện đang văng nước miếng kể chuyện cho mọi người.

Kể chuyện là chuyện lưu hành nhất hiện nay, gọi là Thiếu Lâm anh hùng truyện.

Nhân vật chính của chuyện chính là Nhất Giới Đại Sư đức cao vọng trọng, tiền nhiệm phương trượng Thiếu Lâm kiêm nhiệm võ lâm Minh chủ.

Nhắc tới Nhất Giới Đại Sư quả thật là xuất sắc, vô luận là ở trên giang hồ hay là giới Phật học, hay là ở dân gian đều có uy vọng vô cùng cao quý.

Chẳng những tín đồ của Thiếu Lâm trải rộng khắp thiên hạ, bản thân phương trượng Nhất Giới cũng là võ công cao tuyệt, ngay cả Bạch Phát Huyết Ma Đinh Bất Nhị trăm năm trước, cuối cùng cũng thần phục dưới thần uy của phương trượng Nhất Giới, táng thân ở trong núi lửa.

Trên Thiên Thủy hồ, núi lớn từ trên trời giáng xuống, mọi người biết đó là kiệt tác của phương trượng Nhất Giới, cũng chỉ có kỳ nhân bậc này có thể cầu thông cùng thần Phật, mới có thể làm ra chuyện lạ không thể tưởng tượng như vậy.

Chẳng qua đáng tiếc phương trượng Nhất Giới vì đối phó Đinh Bất Nhị, cuối cùng cùng với Huyết Ma táng thân trong núi lửa, đã trở thành nỗi đau vĩnh viễn trong lòng giang hồ.

Mặc dù phương trượng Nhất Giới đã không còn, thế nhưng Thiếu Lâm vẫn còn, hơn nữa uy vọng không giảm chút nào.

Rất nhiều người cảm động và nhớ nhung tấm lòng từ bi bác ái thế nhân của phương trượng, không ngại đường xa vạn dặm tới Thiếu Lâm lễ Phật, ngay cả các tăng nhân Thiên Trúc ở Thiên Trúc cũng thường xuyên đến Thiếu Lâm thỉnh kinh.

Hơn nữa trận chiến tấn công Thiếu Lâm của triều đình chẳng những không tạo thành chút ảnh hưởng nào đối với Thiếu Lâm, ngược lại càng làm cho uy danh của Thiếu Lâm thêm hiển hách.

Hai vạn đại quân trong một đêm bại lui, không nói Thiếu Lâm không bị thương chút nào, ngay cả đương kim Hoàng đế Triệu Nguyên Khuê cũng tự thân tới cửa, tự tay viết hai tấm biển cực lớn “Thiên hạ đệ nhất tự” và “Thiên hạ võ công xuất Thiếu Lâm”, hôm nay đang treo ở trên sơn môn và Đạt Ma đường của Thiếu Lâm.

Sự cường thế của Hoàng đế đã nổi danh, thế nhưng lại không có biện pháp gì với Thiếu Lâm. Chuyện này giống như gió cuốn khắp cả nước, gần như người người đều biết uy danh của Thiếu Lâm tự.

Hôm nay hương khói của Thiếu Lâm thịnh vượng đến mức không thể tưởng tượng, nghe nói đi Thiếu Lâm dâng hương cần phải lấy số trước, bên này Đoan Ngọ đã lấy số, bên kia xếp hàng có thể sẽ phải xếp đến Trung Thu.

Sự nhiệt tình của mọi người đối với Thiếu Lâm, nguồn gốc đều tới từ phương trượng Nhất Giới, trận chiến Thiên Thủy hồ đến nay đã qua hơn một năm rồi, đề tài về phương trượng Nhất Giới vẫn được mọi người nói đến sôi nổi.

Ngay cả ở trong trà lâu kể chuyện, mọi người thích nghe nhất cũng là chuyện này.

Chuyện xưa của phương trượng Nhất Giới rất nhiều, hiện tại tiên sinh kể chuyện đáng kể, là chuyện khi phương trượng Nhất Giới năm đó ở Hàng Châu Mộ Dung gia, lực đấu Giang Nam Tứ Đại Tài Tử, cứu Mộ Dung Thu Vũ.

- Nói tới ngày đó, phương trượng Nhất Giới đối diện với Đường tài tử cuối cùng, thật là kinh thế hãi tục, trước không có ai sau cũng không có ai. Mọi người đều đã biết Đường tài tử, đó là người đứng đầu Tứ Đại Tài Tử của Giang Nam chúng ta, được xưng là đệ nhất kỳ nhân văn chương thiên hạ. Vế đối của hắn tỉ mỉ chuẩn bị không ngờ bị phương trượng Nhất Giới dễ dàng đối lại, lúc ấy đã chấn động toàn trường.

Tiên sinh kể chuyện nhìn một vòng phía dưới, hơi có chút đắc ý nói:

- Không dối gạt mọi người, lúc ấy lão hủ đang ở trong đám người quan sát, khoảng cách đối diện với phương trượng Nhất Giới tuyệt đối không vượt quá một trượng.

Những người nghe phía dưới không khỏi lộ ra vẻ mặt hâm mộ, lão già này thật sự là tốt số, không ngờ tiếp xúc với phương trượng Nhất Giới ở khoảng cách gần như vậy, quả thực là ở sát bên cạnh người.

- Hắc hắc, bắt đầu từ ngày đó lão hủ liền chịu sự ảnh hưởng của phương trượng Nhất Giới. Phương trượng Nhất Giới võ công thiên hạ vô địch, lão hủ đứng cách hắn gần một chút, nhờ vậy hôm nay lưng không mỏi, chân không đau, đi bộ cũng có sức. Hắc hắc, ngay cả văn chương cũng tốt hơn, nếu không có thể đứng ở đây kể chuyện cho mọi người được sao.

Giữa ánh mắt hâm mộ của đám người phía dưới, một người đặt câu hỏi.

- Tiên sinh, kể chuyện cũng đã kể lâu như vậy rồi, ngài có thể nói một chút cho mọi người nghe hay không, người tốt như phương trượng Nhất Giới sau này luân hồi là sẽ làm người, hay là sẽ làm Phật tổ?

Tiên sinh kể chuyện giọng điệu đoán trước nói:

- Điều này còn phải nói sao, phương trượng Nhất Giới hiện tại khẳng định đã tiến vào thế giới Cực Lạc, thành Phật tổ rồi, sao có thể ở chung một chỗ với phàm nhân chúng ta.

Mọi người rốt rít gật đầu, đây cũng là quan điểm phổ biến nhất. - Ta thấy chưa chắc.

Một thanh âm đột ngột đã phá vỡ sự hài hòa bên trong phòng, mọi người đều trợn mắt nhìn, người nào lại to gan lớn mật như vậy, dám nói phương trượng Nhất Giới không phải.

Bọn họ chỉ thấy một thanh niên áo trắng đang ngồi ở bàn của trà lâu, ở bàn này còn có mấy nữ tử mang khăn che mặt, không thấy rõ diện mục, nhưng từ vóc người dáng vẻ vừa nhìn đã biết không phải là nữ tử bình thường.

Thanh niên bạch y kia cũng tuấn tú, tay cầm chiết phiến khẽ lay động, cười híp mắt nhìn tiên sinh kể chuyện kia.

Tiên sinh bị cắt lời có chút không vui, nói với thanh niên:

- Vậy ngươi cho là thế nào, sau khi phương trượng Nhất Giới tiến vào luân hồi sẽ là gì chứ?

- Người, vẫn là người bình thường. Thanh niên áo trắng giọng điệu khẳng định, giống như lời nói của hắn chính là chân lý.

- Hừ. Miệng nói không bằng chứng, lời nói của ngươi sẽ không có ai tin tưởng.

- Không phải vậy.

Thanh niên áo trắng đứng lên, chiết phiến mở ra, đảo mắt nhìn xung quanh một vòng nói:

- Các ngươi đều cho rằng phương trượng Nhất Giới sẽ thành Phật, thế nhưng các ngươi đều không biết, nội tâm của hắn là khát vọng cuộc sống tự do tự tại.

- Lời này hiểu như thế nào?

- Điều này còn không đơn giản sao? Các ngươi có thể suy nghĩ một chút, khi phương trượng Nhất Giới ở Hàng Châu là vì trợ giúp ai?

- Là Mộ Dung Thu Vũ.

Mọi người rất quen thuộc chuyện của phương trượng Nhất Giới, có người liền trả lời một cách tự nhiên.

- Không sai, không chỉ trợ giúp Mộ Dung Thu Vũ, phương trượng Nhất Giới một mình lên Thiên Sơn đoạt lại nữ tử từ trong tay Ma giáo, không phải là Ninh Uyển Quân sao?

Mọi người ngây ngẩn rồi, những chuyện này tự nhiên cũng có rất nhiều người biết, thế nhưng mọi người lại đều cố ý tránh nói đến đề tài này, cảm thấy là làm nhục uy danh hiển hách của phương trượng Nhất Giới.

Thế nhưng người thanh niên này ngay mặt nói ra những chuyện này, mọi người cũng có chút khó trả lời.

- Các ngươi đều suy nghĩ quá cao rồi, theo ta được biết, hồng nhan tri kỷ của phương trượng Nhất Giới cũng không ít, rốt cuộc là người trẻ tuổi mà, rất nhiều chuyện cũng không thể hoàn toàn đoạn tuyệt hồng trần, ta nghĩ điểm này các vị ngồi đây đều biết rõ ràng trong lòng.

Mọi người trầm mặc một hồi, vẫn là tiên sinh kể chuyện kia nói:

- Ngươi nói đúng là không sai, thế nhưng phương trượng Nhất Giới cũng không có phát sinh chuyện gì với hồng nhan tri kỷ của hắn, cuối cùng hắn vẫn là lựa chọn trung với Phật môn, trung với tín ngưỡng của hắn, trả giá sinh mệnh vì sinh linh thiên hạ. Tinh thần và ý chí đại vô úy như vậy là tấm gương cho người trong thiên hạ, chúng ta đều rất bội phục hắn.

- Đúng vậy, đúng vậy, nếu như đổi lại là người khác, có những hồng nhan dung mạo như hoa kia chỉ sợ đã sớm hoàn tục rồi, còn ai làm hòa thượng, phương trượng Nhất Giới đã không làm như vậy.

Rất nhiều người bắt đầu mở miệng đồng tình với tiên sinh kể chuyện, dù sao phương trượng Nhất Giới đã là nhân vật chí cao vô thượng trong lòng mọi người, quả thật không muốn nghe đến bất cứ ai nói hắn không tốt.

Thanh niên áo trắng cười cười:

- Mọi người nói không sai, thế nhưng các ngươi có từng cẩn thận nghĩ tới hay không, nếu như phương trượng Nhất Giới luân hồi chuyển thế còn nhớ được chuyện khi còn sống của mình, như vậy hắn sẽ còn lựa chọn làm hòa thượng không? Sẽ còn để cho những hồng nhan tri kỷ kia đau khổ chờ đợi hắn tóc đen biến thành tóc trắng không? Hắn có thể lựa chọn lần nữa con đường như trước hay không?

Nhìn thấy mọi người trầm mặc, thanh niên áo trắng đi tới giữa đám người:

- Kiếp trước của hắn đã giao phó cho người trong thiên hạ. Đã dâng hiến cho Phật môn, cho nên đời này, nếu như phương trượng Nhất Giới chuyển thể làm người, như vậy hắn nên sống vì mình một lần, hắn đã làm việc vì thiên hạ này đủ nhiều rồi.

Mọi người hồi lâu không nói, cuối cùng vẫn là tiên sinh kể chuyện kia lên tiếng.

- Thật ra ngươi nói cũng đúng, nếu như phương trượng Nhất Giới chuyển thế vẫn muốn làm hòa thượng, ta cũng cảm thấy quá không công bằng.

- Không sai, phương trượng Nhất Giới là người tốt. Không thể cho hắn kết cục bi thảm nhất, cứ để cho hắn hưởng thụ cuộc sống một chút đi.

Có người lúc này tò mò hỏi thanh niên áo trắng:

- Vị công tử này, theo ngươi nếu như phương trượng Nhất Giới chuyển thế rồi, hắn sẽ làm những gì đây?

Thanh niên áo trắng phất tay, chiết phiến “soạt” một tiếng mở ra, nhẹ nhàng phe phẩy, vô cùng phong độ.

- Điều này ư, rất đơn giản, chẳng luyện kim đan chẳng ngồi thiền, chẳng mê buôn bán chẳng canh điền, ngồi rồi lại vẽ non xanh bán, không để nhân gian tạo "nghiệp tiền".

Thanh niên áo trắng đọc xong bài thơ này, cười ha ha mấy tiếng, nói với những mỹ nhân ở bàn kia:

- Các vị nương tử, cũng đã đến lúc chúng ta nên về nhà rồi. Trăng đã lên rồi, sau hoàng hôn không thể lãng phí thời gian.

Không thấy được vẻ mặt của những nữ tử kia, thế nhưng ai nấy đều có chút vẻ thẹn thùng, cả đám chậm rãi đứng lên, đi theo sau lưng thanh niên áo trắng, chậm rãi rời khỏi trà lâu.

Mọi người đều không lên tiếng, vừa là đắm chìm trong bài thơ của thanh niên, còn có chính là mọi người thầm nghĩ, vì sao tiểu tử này có diễm phúc như vậy, những nữ tử nhìn qua chính là tuyệt sắc này không ngờ đều là nương tử của hắn, đây là tạo hóa tu mấy đời…

---------------------------------------------------

Một chiếc thuyền hoa trôi đi dọc theo dòng sông, trên thuyền một đám nữ tử đang vội vàng nấu cơm.

Bên trong khoang thuyền khói đen mù mịt, những nữ tử giống như thiên tiên này đều có bản lĩnh không tầm thường, thế nhưng nấu cơm đa số người đều là tay chân vụng về.

- Uyển Quân, ngươi nhanh tới giúp ta một chút. Thịt này quá cứng, mau cầm Long Tuyền kiếm của Nguyên Chân tới chặt nó.

- Tiểu Hoàn, mau tới, con cá này thật trơn, ta không bắt được nó, người dùng Cửu Âm Bạch Cốt Trảo bắt, có lẽ có thể bắt được.

- An tỷ tỷ, mau dùng Sinh Tử Phù khống chế con vịt kia, ta không muốn sát sinh, sau khi ngươi khống chế được thì để nó tự sát, sau đó ta sẽ cho nó vào nồi.

Hai nàng Mộ Dung Thu Vũ, Hứa Tiêm Tiêm xung phong xuống bếp, kết quả làm cho khoang thuyền loạn thành một đám, hai tỷ muội An Như Huyễn, An Như Sương nhìn nhau cười, sóng vai đi vào khoang thuyền, muốn thay công việc của các nàng.

Chẳng qua vẫn bị Ninh Uyển Quân và La Thái Y còn có Hoa Tiểu Hoàn cướp trước, dù sao thật ra bọn An Như Huyễn xem như là trưởng bối, vẫn không nên để các nàng xuống bếp.

Bên này bận rộn, bên kia trên boong thuyền một mảnh yên lặng.

Lý Thanh Hoa đang thỉnh giáo Đông Phương Tình việc thêu may, Đông Phương Tình đang may cho Hoắc Nguyên Chân một chiếc áo lông, kiểu dáng của chiếc áo lông này là Hoắc Nguyên Chân tự mình thiết kế, vô cùng đặc biệt mới mẻ, trên thế giới này cũng chưa từng xuất hiện qua kiểu dáng này.

Chẳng qua đồ án chính là Đông Phương Tình thiết kế, là một con hổ, uy phong lẫm lẫm, còn rất đáng yêu

Bản lĩnh của Lý Thanh Hoa rất cao, thế nhưng bàn về thêu thùa không ai bì kịp Đông Phương Tình, bản lãnh Tú Hoa châm của nàng là thiên hạ đệ nhất

Hoắc Nguyên Chân lại là một thân áo trắng, ngồi ở trước mặt boong thuyền, cầm trong tay một quyển sách xem rất hứng thú.

- Nguyên Chân, đỡ ta một chút, ta muốn đi ra ngoài câu cá.

Bên trong khoang thuyền truyền ra thanh âm của Nhiễm Đông Dạ, sau khi Hoắc Nguyên Chân nghe được có vẻ không muốn động:

- Đông Dạ, võ công của nàng là thiên hạ đệ nhị, còn cần người đỡ sao? Tự mình đi ra là được rồi.

- Ta cũng rất muốn, thế nhưng tên tiểu tử này không chịu yên tĩnh, không phải ngươi sợ đụng phải nó sao, nếu ngươi không đau lòng con mình, vậy ta sẽ tự mình đi ra.

Nhiễm Đông Dạ vừa nói xong, Hoắc Nguyên Chân nhảy lên như thỏ, ném sách sang một bên:

- Tới liền tới liền, nàng cũng thật là, bản thân đã mang bầu còn đi ra làm gì, tới tới tới bảo bối, vi phu tới cõng nàng.

Lý Thanh Hoa và Đông Phương Tình nhìn nhau cười, sau khi sư phụ mang thai giống như một đứa trẻ, càng ngày càng làm nũng hơn.

Lý Thanh Hoa suy nghĩ một chút, nói với Đông Phương Tình:

- Tình nhi, ngươi nói Nguyên Chân lần này chết đi mà sống lại, ta thủy chung cảm giác giống như là đang nằm mơ, Bắc Minh Thần Công kia thật sự thần kỳ như vậy sao?

Đông Phương Tình gật đầu một cái:

- Có lẽ vậy, sư phụ nói qua môn võ công này có một bản lĩnh vô cùng đặc biệt, chết rồi cũng có thể sống lại, chỉ là không biết gọi là gì, lần này Nguyên Chân có thể sống lại là nhờ môn võ học thần kỳ này.

Lý Thanh Hoa liếc mắt nhìn trên mặt đất, hướng về phía Đông Phương Tình nháy nháy mắt:

- Tình nhi, quyển sách kia không phải là Bắc Minh Thần Công sao, người cầm lên xem một chút, xem thử bọn họ nói rốt cuộc trang cuối cùng viết võ công gì.

Đông Phương Tình vội vàng liếc mắt nhìn vào trong khoang thuyền, thấy Hoắc Nguyên Chân còn chưa đi ra, bèn để kim chỉ trong tay xuống, nhặt bí tịch Bắc Minh Thần Công dưới đất lên.

Vội vàng lật tới trang cuối cùng, nhưng chỉ nhìn thấy một trang giấy trắng.

Hai người ngơ ngác nhìn nhau, cùng vận hết mục lực, mở Thiên Nhãn ra.

Hai người bọn họ đều là cao thủ cảnh giới Ngự, công lực cũng đã khôi phục, dùng thiên nhãn vừa nhìn, chữ viết phía trên lập tức không chỗ ẩn trốn.

Hai người đồng thời kinh hãi, bởi vì trên trang cuối cùng của bí tịch Bắc Minh Thần Công rõ ràng viết năm chữ lớn “Bắc Minh Trùng Sinh pháp”.

- Trời ơi, thì ra Bắc Minh Thần Công có thể trùng sinh lợi hại như vậy.

- Nếu học được môn võ công này, không phải có thể vĩnh viễn bất tử sao?

- Còn có thể thanh xuân vĩnh trú. Không thấy Nguyên Chân mấy ngày nay, tối nào cũng…, ôi chao không nói nữa, mắc cỡ chết người.

Hai người tò mò nhìn xem, trong lòng cũng có chút động lòng.

Ngay vào lúc này, Hoắc Nguyên Chân ôm Nhiễm Đông Dạ đang hoài thai trong bụng từ trong khoang thuyền đi ra, cười hắc hắc nói với hai nàng:

- Gần đây vi phu ta đang nghiên cứu một đề tài đỉnh cao, đó chính là làm cho nữ tử cũng có thể tu luyện Bắc Minh Thần Công, cứ như vậy, sau này người nhà chúng ta có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ rồi.

Hai người Đông Phương Tình nhìn lén bị phát hiện, đều có chút ngượng ngùng, thẹn thùng để sách xuống, Đông Phương Tình nói:

- Sống lâu như vậy làm gì, vậy chẳng phải là thành lão yêu quái.

- Ôi, cũng không thể nói như vậy, cuộc sống tương lai tự nhiên có chỗ đặc sắc của tương lai, ta không nói với các nàng nữa. Đợi qua mấy trăm mấy ngàn năm sau, trong kinh thành sẽ cử hành một cuộc thế vận hội thể thao được toàn thế giới chú ý, đến lúc đó chúng ta cùng đi xem lễ khai mạc

- Thế vận hội gì, chúng ta cũng chưa từng nghe qua.

- Chưa từng nghe qua cũng không quan hệ, tối hôm nay tất cả đến phòng của ta, chúng ta ở cùng một chỗ, mọi người muốn nghe cái gì cũng không cần lén lén lút lút.

Hai người nhất thời thẹn thùng đỏ mặt, hoảng hốt tránh né.

Nhìn thế tử như hoa trước mắt, ngón trỏ Hoắc Nguyên Chân đại động, bèn ném gánh nặng trong tay qua một bên, muốn xông lên chiếm tiện nghi.

Vừa mới ném thứ trong tay đi, đột nhiên lỗ tai đau đớn.

Nhiễm Đông Dạ hung tợn kéo lỗ tai của Hoắc Nguyên Chân:

- Giỏi cho Hoắc Nguyên Chân người, thậm chí ngay cả con trai ngươi cũng không cần phải không. Nếu không phải ta thân thủ tốt, lần này đã bị người làm ngã rồi.

Sau đó nàng nhìn về phía Lý Thanh Hoa và Đông Phương Tình:

- Hai xú nha đầu các ngươi, vi sư đã cùng các ngươi chung một phu quân, ta đã mang thai rồi, các ngươi cũng không biết nhường sư phụ một chút, có phải đòi đánh hay không.

Nhiễm nữ hiệp thiên hạ vô địch một tay kéo lê tai của trượng phu, vừa phóng về phía hai đệ tử.

Lý Thanh Hoa và Đông Phương Tình cười duyên tránh né, trên thuyền hoa nhất thời oanh oanh yến yến, náo nhiệt vô cùng.

TRỌN BỘ.

Mời các bạn đón đọc Phương Trượng của tác giả Hắc Thổ Mạo Thanh Yên.